Lệ gia
Tô Giai Kỳ buổi sáng vừa xuống lầu, lập tức thấy vẻ giận dữ của chồng mình.
Lệ Chí Nhân tức giận khiến bệnh tim lại tái phát, Tô Giai Kỳ bên cạnh lập tức hoang mang, nhanh chóng qua đó.
“Ông xã, ông xã, ông sao vậy?”
Lệ Chí Nhân đem tờ báo trong tay vứt trên bàn trà trước mặt, trong đó có mấy tấm hình.
Trong lòng ông tức tối!
Hai cái tên nhóc thối tha, không đứa nào khiến mình yên tâm được mà.
“Sao vậy, sao vậy, ông xã, có cần gọi bác sĩ không?”
Tô Giai Kỳ còn tưởng sức khoẻ của Lệ Chí Nhân không ổn, cũng không nghĩ là tại xem tin tức gì mới tức giận như vậy.
Lệ Chí Nhân thở dài một cách nặng nề, tay vỗ vỗ tờ báo trước mặt “Hai cái thằng chết tiệt này không có đứa nào khiến tôi bớt lo hết.”
Tô Giai Kỳ cảm thấy kỳ lạ.
“Chuyện của Cảnh Dương không phải đã giải quyết rồi sao?”
Rõ ràng phong ba mấy ngày trước đã qua rồi, sao còn có chuyện nữa!
Lệ Chí Nhân chỉ vào tờ báo trước mặt rồi lớn tiếng nói “Bà nhìn thử lần này là ai đi!”
“Không phải là Cảnh Diễn chứ?”
Tô Giai Kỳ không có nhìn nhưng bà cũng không phải kẻ ngốc, mình chỉ có hai đứa con thôi mà!
Lệ Chí Nhân thở dài “Bà nói xem, trừ nó ra bà thấy còn có ai khác nữa sao?”
Nhưng Tô Giai Kỳ vẫn không tin được, sao có thể là Lệ Cảnh Diễn!
“Cảnh Diễn là đứa nghe lời nhất mà”
Nhưng Lệ Chí Nhân chỉ cười nhạo một tiếng, rất rõ ràng, ông rất coi thường!
Bằng mặt không bằng lòng, chỉ có bà là tin hai anh em tụi nó thôi.
Trong lòng Tô Giai Kỳ cảm thấy bối rối, cũng xem qua tờ báo trước mặt của Lệ Chí Nhân.
“Cái gì, Cảnh Diễn sao lại ở cùng với Thẩm Giai rồi?”
Lệ Chí Nhân giơ bàn tay đập mạnh lên bàn thuỷ tinh trước mặt.
“Mau chóng gọi điện kêu Cảnh Diễn về đây! Ngay lập tức quay về đây!”
Tô Giai Kỳ bên cạnh bị doạ tới sắc mặt cũng thay đổi.
Lệ Chí Nhân bao nhiêu năm nay, hình như trước giờ chưa từng tức giận như hôm nay.
Tô Giai Kỳ cũng rõ, từ nhỏ tới lớn, hai anh em Lệ Cảnh Diễn và Lệ Cảnh Dương, Lệ Chí Nhân coi trọng nhất chính là con trai cả của ông.
Nhưng ai cũng không ngờ tới, Lệ Cảnh Diễn lần này cũng phạm sai lầm.
Không lâu sau, Lệ Cảnh Diễn bị mẹ của mình gọi về.
Anh vừa về tới thì bị Lệ Chí Nhân kêu quỳ xuống dưới đất. Hơn nữa còn sử dụng gia pháp.
Cái gọi là gia pháp chính là một cây roi dài mảnh, trực tiếp đánh thôi!
Cơ bản thì đối với một người trẻ tuổi bình thường mà nói, một roi đó có thể khiến người sống không bằng chết, bị thương nặng.
Tuy Lệ Cảnh Diễn chịu một roi, còn phải quỳ xuống đất, chiếc áo trắng phía sau anh đã dính máu, anh vẫn không kêu ca tiếng nào.
“Con đã biết sai chưa?” Lệ Chí Nhân nhìn con trai mình rồi hỏi.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn vẫn tỏ vẻ bướng bỉnh.
“Con không biết mình làm sai chỗ nào!”
Lệ Chí Nhân nóng lên!
“Tới bây giờ con còn xảo biện!”
Thấy Lệ Chí Nhân vẫn còn muốn đánh, Tô Giai Kỳ mau chóng xông tới ngăn cản chồng mình.
“Ông xã, ông làm vậy sẽ đánh chết Cảnh Diễn mất!”
Lệ Chí Nhân thở dài một cách nặng nề, nhìn con trai mình, dáng vẻ hận sắt không luyện thành thép.
Ông kỳ vọng Lệ Cảnh Diễn bao nhiêu thì chỉ có trong lòng Lệ Chí Nhân hiểu rõ.
“Nó là bị bà chiều quen thói, bà nhìn đi, nhìn bây giờ con trai bà thành ra nông nỗi gì rồi kìa!” Lệ Chí Nhân thở dài.
Nhưng Tô Giai Kỳ vẫn cản trước mặt chồng mình, bất luận ra sao bà cũng không thể để con trai bị chồng mình đánh chết được.
Lệ Chí Nhân hết cách, có Tô Giai Kỳ ngăn cản, ông không cách nào nói chuyện đàng hoàng với con trai mình!
“Theo ba vào phòng sách!”
Tô Giai Kỳ thấy Lệ Cảnh Diễn đi theo sau Lệ Chí Nhân, bà cũng muốn đi theo.
Nhưng lại bị chồng mình lạnh lùng nói một câu.
“Bà không cần vào đâu.”
Tô Giai Kỳ cũng không dám đi, nhưng trong lòng bà thấp thỏm lo sợ, cảm giác không yên tâm.
“Ông xã, Cảnh Diễn là con ruột của ông, ông nương tay với con đi.”
Thế như Lệ Chí Nhân không quản có phải con ruột hay không, trực tiếp đưa Lệ Cảnh Diễn vào trong.
Tô Giai Kỳ thấy con trai bị lôi vào trong, trong lòng thấp thỏm lo sợ.
Bà nhất thời không biết nên làm thế nào. Bây giờ nếu có người có thể ngăn cản chồng mình thì tốt rồi.
“Bà chủ, bây giờ chúng ta phải làm sao đây?” Người làm đứng kế bên hỏi.
Tô Giai Kỳ đập đập tay mình, đứng trước cửa phòng sách đi qua đi lại, đi tới đi lui.
Nhưng trong lòng cũng hỗn độn như nồi cháo!
“Đúng rồi, gọi cho Thi Hạ, nhanh chóng gọi cho Thi Hạ.”
Người làm trong nhà nghe Tô Giai Kỳ nói vậy thì mau chóng đi gọi điện thoại.
“Chỉ cần Thi Hạ tha thứ, ba của con trai chắc cũng không dồn con trai tới đường cùng.” Tô Giai Kỳ lẩm bẩm.
Lệ Chí Nhân tuy nghiêm khắc với con trai của mình, nhưng cũng là vì muốn đòi lại công bằng cho con dâu, không để con bé chịu thiệt thòi.
“Bà chủ, điện thoại.”
Lúc Tô Giai Kỳ nhận điện thoại, hai tay run hết cả lên.
“Hạ Hạ, con mau về nhà, mau về nhà đi.”
Thi Hạ nghe qua điện thoại mà không biết xảy ra chuyện gì rồi.
“Sao vậy mẹ?”
Tô Giai Kỳ nôn nóng sắp khóc luôn.
“Lệ Cảnh Diễn bị ba nó bắt rồi. Mẹ sợ con không quay về khuyên nhủ, ba nó sẽ đánh chết nó mất.”
Thi Hạ nghe xong thì thấy khó hiểu, nghe mẹ chồng của mình nói những lời đó cũng thấy mơ hồ.
Nhưng cô vẫn nhanh chóng phản ứng kịp.
“Được rồi mẹ. Mẹ đừng có lo lắng, con lập tức về ngay.”
Tô Giai Kỳ thở phào nhẹ nhõm. Chỉ cần Hạ Hạ về thì tốt rồi, về nhà thì tốt rồi.
“Được rồi, vậy con ma lên nha, mẹ chờ con.”
Thi Hạ gật đầu “Dạ.”