Cô Vợ Hợp Đồng Lạnh Lùng Không Dễ Đụng Đâu

Chương 250




Sau khi cúp điện thoại, Thi Hạ vội vàng thu dọn văn kiện trên bàn qua một bên, lấy áo khoác màu trắng rồi ra ngoài.

Trời dần dần lạnh ……

Khoảng 15 phút sau, Thi Hạ xuất hiện tại phòng khách của Lệ gia.

Thấy Thi Hạ về nhà, Tô Giai Kỳ mới thở phào nhẹ nhõm.

“Hạ Hạ, tốt quá rồi, tốt quá rồi, cuối cùng con về rồi.”

“Mọi người đâu rồi mẹ?”

Tô Giai Kỳ chỉ vào hướng phòng sách.

“Hai cha con trong phòng sách. Mẹ cũng không biết tình hình bây giờ sao rồi. Ba của con gọi Cảnh Diễn vào phòng sách. Đã hơn nửa tiếng đồng hồ, tình hình thế nào mẹ không biết.”

Thi Hạ nhìn về hướng phòng sách, cửa phòng đóng chặt.

Dù cánh cửa của ngôi nhà cũ rất dày, nhưng cô vẫn mơ hồ nghe được lời dạy dỗ của Lệ Chí Nhân dành cho Lệ Cảnh Diễn.

Không cần nói, bây giờ ba chồng của cô chắc là giận sôi máu, nếu không thì hai người nói chuyện Thi Hạ sẽ không nghe được
“Mẹ, mẹ biết tại sao ba lại nổi giận không?” Thi Hạ nhịn không được hỏi bà.

Cho tới giờ cô cũng không biết xảy ra chuyện gì, lời Tô Giai Kỳ nói cũng lộn xộn và rối tung cả lên.

Tô Giai Kỳ nghe Thi Hạ hỏi chuyện gì, cũng cảm thấy hơi ngượng.

Dù gì chuyện đó có nói với con dâu cũng không tốt!

“Thẩm …… Thẩm Giai. Hạ Hạ, mẹ biết, lúc xảy ra chuyện này thằng nhóc Cảnh Diễn quá xấu xa, nhưng dù gì nó cũng là chồng của con.”

Tô Giai Kỳ hơi ngượng ngùng, nhờ con dâu giúp chuyện này, bà cũng cảm thấy hơi kỳ lạ.

Quan trọng là ngoại trừ Thi Hạ, cũng không ai có thể ngăn cản chồng mình, Lệ Chí Nhân.

Thi Hạ chỉ mỉm cười, cô biết, không sao, cô hiểu mà!

“Con biết rồi, mẹ, mẹ yên tâm đi. Nếu con có thể khuyên được ba, chắc chắn con sẽ giúp một tay.”

Tô Giai Kỳ mỉm cười, đúng là con dâu rộng lượng!
“Ừm ừm, Hạ Hạ vậy con đi mau đi, mẹ gọi tới giờ ông ấy cũng không cho mẹ mở cửa.”

Thi Hạ gật đầu, sau đó cô đi về hướng phòng sách.

“Ba, ba mở cửa đi.”

“Ai vậy?”

Giọng của Lệ Chí Nhân nghe vẫn còn vẻ tức giận trong đó.

Có thể nghĩ ra Lệ Cảnh Diễn bên trong chắc là thảm biết bao.

Thi Hạ mỉm cười trả lời “Là con, Hạ Hạ.”

Điều khiến Tô Giai Kỳ bất ngờ chính là, Thi Hạ vừa mở miệng, chồng của mình lại đúng là mở cửa ra thật.

Người vợ như bà đúng là quá thất vọng rồi, nếu nói thẳng thì ngay cả con dâu cũng không bằng.

Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn. Lệ Cảnh Diễn đang quỳ dưới đất, áo sơ mi trắng anh mặc cũng đẫm màu đỏ của máu.

Tô Giai Kỳ đi vào sau thấy vậy thì đau lòng, bà biết chồng mình gọi Lệ Cảnh Diễn vào đây lâu như vậy thì không dễ gì mà tha cho anh.
“Ông cũng thật là, sao lại ra tay nặng như vậy, ông muốn bức chết con trai mình hay sao?” Tô Giai Kỳ oán trách.

Lệ Chí Nhân chỉ lạnh lùng nhìn con trai mình.

“Vậy cũng là do nó đáng bị vậy!”

Thi Hạ bên cạnh cũng cảm thấy vết thương trên lưng của Lệ Cảnh Diễn xem ra làm người xem phải bị sốc.

Tô Giai Kỳ thở dài nặng nề, vẻ mặt đau lòng “Ông nói vậy là sao? Đây là con trai ruột của ông đó!”

Nhưng Lệ Chí Nhân vẫn còn tức giận.

Lúc ông dạy dỗ con trai mình, bất luật là đúng hay không, Tô Giai Kỳ cũng ngăn cản trước mặt ông!

“Bà nhìn nó đi, trước giờ nó chưa hề nghe lời người ba này nói mà.” Vẻ mặt của Lệ Chí Nhân thất vọng.

Thi Hạ bên cạnh cũng chỉ có thể nhanh chóng an ủi ba chồng của mình.

“Ba, được rồi, chuyện này đã qua rồi. Chúng ta chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không đi ba.”

Nhưng ai biết, lúc Lệ Chí Nhân nhìn Thi Hạ cũng không dễ chịu giống ngày thường.

“Còn con nữa, con cũng có lỗi, mau quỳ xuống cho ba!”

Thi Hạ ngớ người, bản thân mình làm sai chuyện gì?

Nhưng nghe ba chồng nói mình làm sai, cô chỉ có thể nghe lời mà quỳ xuống thôi.

“Dạ.”

Tô Giai Kỳ nôn nóng, lần này kêu Thi Hạ về là để cứu Cảnh Diễn, không phải kêu cô chui đầu vào rọ.

Sao mà, ba chồng hôm nay lại nóng giận một cách khó hiểu như vậy!

“Ông xã, ông thật là, chuyện này liên quan gì tới Thi Hạ. Thẩm Giai cũng đâu phải Thi Hạ muốn cô ta xuất hiện đâu.”

Lệ Chí Nhân nhìn Thi Hạ và Lệ Cảnh Diễn, bắt đầu nói ra hai người họ lam sai ở đâu.

“Con dâu không quản thúc chồng mình cho tốt, cũng cần phải chịu phạt.”

Lệ Cảnh Diễn ngẩng đầu nhìn ba của mình.

“Ba, một mình con làm một mình con chịu, không liên quan tới cô ấy.”

Anh không muốn một người phụ nữ gánh vác mọi chuyện của mình!

“Con đúng là có trách nhiệm ha! Vợ chồng vốn là chim liền cành mà!”

Lúc Lệ Chí Nhân nói lời đó, sao Thi Hạ mơ hồ cảm thấy bản thân hơi nực cười!

Có lẽ cũng chỉ là ảo giác của cô thôi ……

Nhưng Lệ Chí Nhân lạnh lùng bổ sung một câu “Gặp nạn lớn mà còn tự bay được à!”

Tô Giai Kỳ đứng bên cạnh trừng mắt. Chồng bà hôm nay không phải không bình thường, mà là bất thường thì có!

“Thi Hạ, con có gì muốn nói không?” Lệ Chí Nhân hỏi.

Thi Hạ lắc đầu, cô không có gì để nói.

“Ba nói đều đúng, chuyện này con cũng có lỗi.”

Lệ Chí Nhân gật đầu rồi tiếp tục hỏi.

“Vậy ba dùng gia pháp với con, con cũng không oán trách phải không?”

Thi Hạ quỳ thẳng người bên cạnh Lệ Cảnh Diễn.”

“Thi Hạ không hề oán trách!”

Tô Giai Kỳ còn muốn nói gì đó nhưng roi trong tay của Lệ Chí Nhân đã vung lên.

“Đừng mà ông xã!”

Tô Giai Kỳ hét lên muốn xông vào ngăn cản.

Hạ Hạ không phải Cảnh Diễn, da thịt Hạ Hạ mỏng như vậy sao mà chịu nổi.

Nhưng điều khiến người khác bất ngờ là người bị thương không phải Thi Hạ.

“Chát ……”

Lệ Cảnh Diễn đau nên kêu lên một tiếng.

Thi Hạ giờ mới hiểu, roi lúc nãy cô ấy không hề có cảm giác đau.

Thì ra Lệ Cảnh Diễn đã lấy người đỡ cho cô rồi.

“Lệ Cảnh Diễn, anh làm gì vậy, anh không cần mạng nữa à!”

Nhưng Lệ Cảnh Diễn chỉ mỉm cười, vẻ mặt tỏ vẻ khoa khoang. Anh không thấy mình bị gì hết.

“Roi này mà quất xuống người cô thì cô mới là người mất mạng đó.”

Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ. Anh tự gây hoạ thì không cần bất cứ ai thay thế gánh vác làm gì.

“Huống hồ Thi Hạ, đây là chuyện của tôi, không cần cô tới gánh vác giúp tôi làm gì, cô không cần cảm động.”

Thi Hạ bĩu môi, vẻ mặt bướng bỉnh.

“Tôi cũng đâu có nói là tôi cảm động đâu.”

Tô Giai Kỳ thấy con trai mình bị thương, không phải con dâu, trong lòng cũng yên tâm một chút. Tuy bà vẫn còn đau lòng.

“Được rồi, được rồi. Dạy dỗ cũng dạy dỗ xong rồi, ông xã, như vậy chắc đủ rồi chứ!”

Lệ Chí Nhân gật đầu, xua xua tay, vẻ mặt kiên nhẫn.

“Được rồi, hai đứa về đi.”

Mấy đứa trẻ này không có đứa nào có thể khiến mình bớt lo lắng được.