Là Ninh Vô Ưu gọi điện tới, gọi mình vào cái giờ này, chắc là có việc gì đây!
"Hạ Hạ, Tần Mộ Bạch về rồi, cậu có biết không?" Ninh Vô Ưu hỏi thẳng luôn.
Thi Hạ sờ sờ lỗ tai của mình, cậu ấy gọi chỉ để hỏi chuyện Tần Mộ Bạch về hay sao?
"Tớ biết rồi, ngày hôm qua tớ gặp rồi." Thi Hạ có chút khó xử giải thích.
Xem ra chuyện Tần Mộ Bạch còn không có nói cho Ninh Vô Ưu, nếu không Vô Ưu cũng không tức giận như vậy.
Quả nhiên, Ninh Vô Ưu nhỏ giọng mắng, "Đồ Tần Mộ Bạch chết tiệt, về rồi mà cũng không biết đường gọi cho bà đây chào hỏi một tiếng sao, hôm nay lúc tớ nhìn thấy anh ta ở trung tâm thương mại, còn tưởng rằng mình nhìn nhầm rồi!"
Thi Hạ cười cười, nói đỡ cho Tần Mộ Bạch.
"Được rồi được rồi, chắc là do anh ấy bận quá, cho nên mới quên mất thôi."
Dù sao, cô cũng nghĩ, mình ngày hôm qua gặp được Tần Mộ Bạch, cũng chỉ là ngẫu nhiên.
Cô tuyệt đối không ngờ được, thật ra là Tần Mộ Bạch cố ý tới đó chờ mình.
Ninh Vô Ưu nổi giận đùng đùng nói tiếp, "Quên rồi, thế sao anh ta lại không có quên cậu chứ?"
Thi Hạ thở dài một hơi, có chút bất đắc dĩ.
Cô đương nhiên biết rõ, Ninh Vô Ưu chỉ là muốn xả giận nên nói vậy thôi, con bé xấu tính.
"Được rồi! Ninh Vô Ưu, cậu muốn gây sự chứ gì?"
Quả nhiên, nghe thấy Thi Hạ nói như vậy, Ninh Vô Ưu lập tức nở nụ cười, thật ra vừa nãy cô ấy cũng chỉ là giỡn chút mà thôi.
"Không dám không dám, tớ hẹn anh ấy rồi, chiều nay cậu có rảnh không? Chúng ta cùng đi gặp anh ấy đi, đã lâu không gặp rồi, gặp nhau ôn lại chuyện cũ chứ!"
Thi Hạ suy nghĩ một chút, hôm nay mình cũng không có việc gì.
"Không có vấn đề gì, mấy giờ, ở đâu vậy?"
Ninh Vô Ưu nói thời gian và địa điểm cho Thi Hạ, Thi Hạ gật gật đầu, nói mình nhất định sẽ đến đúng giờ.
"Vậy được rồi, rất lâu tớ không được đi chơi rồi, hôm nay được đi chơi phải ăn mặc trang điểm thật xinh đẹp mới được." Ninh Vô Ưu hào hứng nói.
Thi Hạ cũng bị cô chọc nở nụ cười.
Làm cho Thi Hạ càng thêm bất ngờ chính là, Lệ Cảnh Diễn còn chuẩn bị bữa sáng cho mình.
Nhìn bữa sáng đặt sẵn trên bàn, còn có giấy ghi chú nữa, Thi Hạ chỉ có suy nghĩ, chẳng lẽ lại hạ độc trong đồ ăn sao...
"Cháo trong lò vi sóng, cô tự lấy ra nhé, nhớ phải ăn sáng đó."
Chẳng lẽ hôm nay mặt trời mọc từ phía Tây sao...
Tại trung tâm thương mại.
Bây giờ Lệ Cảnh Dương đi ra ngoài vẫn cần khăn quàng cổ, mũ lưỡi trai cùng khẩu trang.
Nếu không thì, kiểu gì cũng sẽ bị Fans hâm mộ vây quanh, hiện tại đang chiếu một bộ phim điện ảnh anh ta mới đóng, doanh thu một đêm đã vượt trăm triệu.
Vì bộ phim đạt được hiệu quả ngoài mong muốn, nên giải thưởng nam diễn viên của năm đã chắc chắn thuộc về Lệ Cảnh Dương.
"Tịch Diệc, cậu nhớ hủy hợp đồng quay quảng cáo xịt chống nắng hai hôm nữa đi nhé."
Bây giờ rất nhiều thương hiệu đang muốn mời Lệ Cảnh Dương làm người đại diện sản phẩm, bọn họ gọi nhiều đến mức điện thọai của Tịch Diệc sắp cháy máy luôn rồi.
Nhưng mà, Tịch Diệc vẫn không hiểu vì sao tự nhiên Lệ Cảnh Dương lại muốn hủy hợp đồng quảng cáo này.
"Vì sao vậy ạ?"
Lệ Cảnh Dương vỗ vỗ mu bàn tay của mình, vẻ mặt bực bội.
"Tịch Diệc, cậu thấy đó là xịt chống nắng sao? Loại ấy căn bản chẳng có tác dụng gì, lần trước ở bãi biển tôi dùng thử, tắm nắng xong đen như người Châu Phi ấy!"
Tịch Diệc nhịn cười không được.
Đúng vậy, sản phẩm chống nắng của công ty kia hình như không tốt thật, nhưng mà, từ sau khi Lệ Cảnh Dương trở thành người đại diện sản phẩm của bọn họ, thì lượng tiêu thụ của bọn họ tăng trưởng nhanh hẳn!
Dùng đầu ngón chân suy nghĩ cũng biết, đây nhất định là do fan của Lệ Cảnh Dương ủng hộ anh!
"Dạ dạ, em biết rồi, vậy thì để em hủy."
Lệ Cảnh Dương gật gật đầu, đột nhiên lại nhớ tới một chuyện rất quan trọng.