Dù sao trong mắt cha thì cậu chính là một thằng nhóc thối không biết nghe lời.
Còn Lệ Cảnh Diễn lại là anh hùng!
Tuy nhiên, ánh mắt Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Dương khiến cậu cảm thấy hơi lạ.
“Chị dâu, chị không cần nhìn em như vậy chứ, em bị ép đến đây đấy chứ, em cũng chẳng muốn đến đây làm gì đâu.” Lệ Cảnh Dương bĩu môi.
Thi Hạ chỉ mỉm cười, ai nhìn cậu ta chứ, đúng là thằng nhóc tự ái, thật sự chả khác Lệ Cảnh Diễn chút nào!
“Khăn quàng màu đỏ bắt mắt trên cổ cậu là ai tặng thế?” Thi Hạ cười hỏi.
Lệ Cảnh Dương có một mái tóc xoăn ngắn màu hạt dẻ, mặc áo khoác ka ki, cho nên khăn quàng màu đỏ rất bắt mắt, hơn nữa nó còn khiến cho khuôn mặt cậu ta sáng hơn bình thường
Lệ Cảnh Dương nhướng mày, vuốt vuốt khăn quàng cổ rồi hỏi lại cô, “Tại sao chị không nghĩ đây là khăn do em tự đan chứ?”
“Cậu không có cái kỹ năng tốt như vậy đâu.” Thi Hạ trả lời rất chắc chắn.
Bởi vì tin tưởng em trai và Thi Hạ không có mối quan hệ khác thường nào, rốt cuộc vẻ mặt thất thần của Lệ Cảnh Dương cũng không phải giả vờ.
Cho nên lúc này Lệ Cảnh Diễn nhìn em trai và vợ nói cười thì cũng không cảm thấy tức giận.
Dù sao cũng đều là người một nhà, chuyện lúc trước là tại anh cứ để chuyện bé xé ra to.
“Thôi được rồi, em thừa nhận chiếc khăn này không phải do em đan mà do Tịch Diệc giúp em, có đẹp không? Tay nghề của Tịch Diệc nhà em cũng được đấy chứ?”
Lệ Cảnh Dương cười với vẻ mặt tự hào.
Tuy nhiên cậu lại quên mất một chuyện rất quan trọng, đó là mẹ già còn đang đứng bên cạnh.
Khi bà nghe thấy Lệ Cảnh Dương nói khăn quàng cổ là do trợ lý Tịch Diệc tự làm, còn nói là Tịch Diệc nhà nói, Tô Giai Kỳ liền giãy nảy lên.
Làm sao đến cái này cũng không tự mua, cứ cho là không phải do con gái tặng thì cũng không thể nhận đồ từ một đứa con trai chứ!
“Lệ Cảnh Dương, mẹ cảnh cáo con bao lần rồi, phải giữ khoảng cách với Tịch Diệc, cậu ta…… cậu ta lại còn đan khăn quàng cổ tặng cho con nữa!”
Tô Giai Kỳ thở dài.
Bây giờ con mình cùng với Tịch Diệc cứ như hình với bóng, điều này khiến bà rất lo!
Lệ Cảnh Dương chỉ biết thở dài, không biết mẹ già lại bị đầu độc bởi tư tưởng độc hại gì nữa đây!
“Mẹ, mẹ nghĩ đi đâu vậy, mối quan hệ giữa con với Tịch Diệc rất bình thường, mẹ đừng có nghĩ lung tung.”
Nhưng bà còn lâu mới tin tưởng con trai mình!
Trừ khi con trai thật sự mang bạn gái về nhà, không thì còn lâu bà mới tin.
“Mẹ có nghĩ gì xấu đâu! Cái thằng nhóc thối con đấy, cả ngày chỉ có mấy thằng đàn ông vây quanh, làm sao mà mẹ con nghĩ bình thường được!”
“Được rồi mẹ ơi, mẹ đừng kích động quá!” Thi Hạ đang đứng cạnh cũng chỉ có thể thuyết phụ mẹ chồng đừng kích động.
Chỉ vì hôn nhân của một minh Lệ Cảnh Dương mà bố mẹ chồng của cô cũng lo đến nát tim.
Tuy nhiên Lệ Cảnh Dương lại còn cố tình không nghe lời!
Bên này, Tô Giai Kỳ đã nghi ngờ con trai với trợ lý có quan hệ không bình thường, bên kia, Tịch Diệc lại ân cần chạy sang.
“Đại ca, bình giữ nhiệt của anh đây, trời lạnh nên uống nước ấm mới tốt.”
Tuy nhiên Tô Giai Kỳ nhìn thế nào cũng cảm thấy Tịch Diệc không bình thường chút nào.
Lúc Tịch Diệc vừa mới qua đây cũng không để ý, nhưng sau đó cậu ta lại cảm giác được không thích hợp, ngẩng đầu lên nhìn thì thấy tất cả mọi người đang nhìn mình chằm chằm.
Trên thực tế lúc mới bắt đầu chỉ có mình Tô Giai Kỳ nhìn thôi,sau không hiểu thế nào mà tất cả mọi người đều nhìn.
--------------------------------------------------------------------------------------