Năm nay, bạn gái của anh là Thi Hạ, tất nhiên sẽ là cô nhảy cùng anh rồi.
Từ trước tới giờ anh cũng chưa nhìn thấy kỹ thuật nhảy của Thi Hạ, người phụ nữ này cả ngày đều vùi đầu vào làm việc, mỗi ngày đều ngồi lì ở văn phòng.
Thật ra Lệ Cảnh Diễn vô cùng nghi ngờ rốt cuộc cô có biết nhảy hay không nữa
Anh đang chuẩn bị tìm một cái cớ, nói hôm nay chân mình không thoải mái thì Thẩm Giai lại xen vào.
“Cảnh Diễn, đây là lần đầu tiên cô Thi tham gia tiệc thường niên của công ty, lát nữa cứ để em nhảy cùng anh một bài mở đầu đi, tránh cho cô Thi làm sai.”
Thi Hạ đứng bên cạnh tức điên người!
Được đấy nhỉ, cô ta đang khinh mình đúng không, Thẩm Giai chết tiệt, khinh người quá đáng mà.
“Không cần, tự tôi cũng làm được, cô Thẩm không cần lo lắng vô ích đâu!” Thi Hạ ngẩng đầu nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Cô thật sự không tin, hôm nay cô chính là bạn gái của Lệ Cảnh Diễn, Lệ Cảnh Diễn còn muốn chọn người khác cùng nhảy mở màn với anh nữa sao
Nếu anh dám, như vậy cũng không nên trách cô, sau này cô cũng không thèm tham gia mấy bữa tiệc này với anh nữa.
Thẩm Giai lại nhìn Lệ Cảnh Diễn, rồi hỏi lại lần nữa, “Cảnh Diễn, thật sự không cần sao?”
Lệ Cảnh Diễn liền ôm eo Thi Hạ, rồi kéo cô vào trong l*иg ngực.
“Không cần, tôi tin Hạ Hạ có thể làm tốt.”
Vừa nãy Thi Hạ phản ứng làm cho anh rất bất ngời, đây là lần đầu tiên cô tranh giành một cái gì đó.
Khi được Lệ Cảnh Diễn mời, trong lòng Thi Hạ có một cảm giác rất lại, cô thấy
“Cô có biết nhảy không?”
Lệ Cảnh Diễn đột nhiên tới gần Thi Hạ, hỏi nhỏ.
Anh cách cô gần quá, lúc anh nói chuyện, môi như cố ý đυ.ng vào tai Thi Hạ.
Thi Hạ nhịn không được lại lo lắng, nhưng cô vẫn gật đầu, sao cô có thể không biết nhảy được chứ, Lệ Cảnh Diễn quá coi thường cô rồi.
“Như một bữa ăn sáng.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn bộ dáng kiêu ngạo của Thi Hạ, cũng chỉ biết cười thôi, người phụ nữ này có tự tin từ bao giờ thế!
Tuy nhiên khi nhìn Thi Hạ đang nằm trong ngực mình nhẹ nhàng như một con bướm thì Lệ Cảnh Diễn mới hiểu được, cô thật sự có thể nhảy được.
“Được nha, giấu kín quá đấy!”
“Quá khen quá khen.” Thi Hạ cười.
Cho dù đây là lời nói khiêm tốn nhưng Lệ Cảnh Diễn lại không nhìn thấy chút khiêm tốn nào trong mắt cô!
“Có muốn nhảy hai bài khó không?” Lệ Cảnh Diễn đột nhiên hỏi.
“OK.”
Thi Hạ cười.
Nhìn chủ tịch và phu nhân nhảy rất tự nhiên ở giữa hội trường, tất cả nhân viên đều rất kinh ngạc.
Hóa ra bà chủ tịch là người rất có kỹ thuật đấy nhé!
“Nghe nói bà chủ tịch là tổng giám đốc của Thi Nhuận Trân Châu tổng nữa đấy, cực kỳ giỏi luôn.”
“Đúng là bà chủ mà!”
Nhìn thấy một loạt ánh mắt hâm mộ và sùng bái của những người khác đối với Thi Hạ, Thẩm Giai càng cảm thấy không không cam lòng.
Đúng ra tất cả những thứ này đều thuộc về cô ta, nhưng bây giờ lại là của mình Thi Hạ, còn cô ta thì hai bàn tay trắng!
“Thôi, đừng như vậy nữa, tí nữa vẫn còn có cơ hội mà, em cứ chờ đi rồi nhìn xem liệu em có thể đảo ngược tình huống không.” Điều bây giờ Quý Như Phong có thể làm chính là trấn an Thẩm Giai.
Nhưng Thẩm Giai vẫn cứ giữ nguyên bộ dáng tức giận đùng đùng.
Chuyện đã tới mức này, cô ta phải làm sao mới có thể đưa Lệ Cảnh Diễn trở lại bên cạnh mình.
Một lúc sau, Lệ Chí Nhân cũng đưa Tô Giai Kỳ đến đây, theo sau còn có ngôi sao lớn, Lệ Cảnh Dương.
Khi nhìn thấy Lệ Cảnh Dương, tất cả nhân viên nữ trong hội trường đều phải sôi sục lên.
Họ lấy di động ra chụp Lệ Cảnh Dương, có người mạnh dạn hơn liền trực tiếp sang hỏi Lệ Cảnh Dương để chụp ảnh chung.
Từ lâu họ đã nghe nói em trai của ông chủ là ngôi sao lớn, hôm nay thật sự gặp được rồi, hai người con trai nhà họ Lệ đều là những thanh niên tài năng cả!
Nhìn thấy cảnh hỗn loạn ở bên kia, Lệ Cảnh Diễn cũng đưa Thi Hạ sang.
Rõ ràng là bố mẹ anh tới, nhưng các nhân viên rất phấn khích lại bởi vì mình Lệ Cảnh Dương.
“Cha mẹ, sao hai người cũng tới đây vậy!”
Lệ Chí Nhân cười, nhìn cảnh bình yên trong hội trường, liền gật đầu, nhìn con trai với anh mắt khẳng định.
“Bọn ta muốn tới nhìn tiệc thường niên của công ty thật sự càng ngày càng tốt, con trai, con làm tốt lắm!”
“Đúng thế, làm tốt lắm làm tốt lắm!”
Lệ Cảnh Dương đi theo phía sau, hùa theo hai câu.