Ninh Vô Ưu nghĩ ngợi, lý do cô ấy không nói được, bởi vì đối với cô ấy, việc tổ chức sắp xếp ngôn ngữ là một chuyện không hề dễ dàng.
“Tôi cảm thấy ăn tết cùng gia đình người khác rất không thoải mái, con người tôi lại tự do tự tại quá mức.” Ninh Vô Ưu xấu hổ mà giải thích.
Đơn giản nhất là cứ ăn ngay nói thật, còn đỡ hơn đến lúc qua nhà Lệ gia rồi thấy khó xử.
Nhưng Lệ Cảnh Dương lại khẳng định.
“Ninh Vô Ưu, cô đang xấu hổ!”
Ninh Vô Ưu thấy ngại rồi bắt đầu nhìn đông ngó tây.
Cô ấy không có xấu hổ, rõ ràng là chỉ có Lệ Cảnh Dương suy đoán lung tung!
“Tôi không có xấu hổ, con mắt nào của anh thấy tôi xấu hổ!”
“Nếu không xấu hổ thì cô kích động như vậy làm cái gì?” Lệ Cảnh Dương nhàn nhạt mà hỏi ngược lại.
Rõ ràng là đang xấu hổ, lại còn nhất quyết chết không thừa nhận!
“Tôi đâu có kích động! Lệ Cảnh Dương, anh đừng suy nghĩ bậy bạ a!”
Lệ Cảnh Dương gật đầu, nhìn Ninh Vô Ưu.
“Đúng vậy, tôi không có suy nghĩ lung tung, nếu cô không có xấu hổ thì cùng về nhà tôi ăn tết, bằng không, chị dâu nhất định sẽ làm phiền tôi.”
Ninh Vô Ưu thở dài, bây giờ cô ấy chợt cảm thấy, Lệ Cảnh Dương nhất định là một tên bị úng não!
“Anh không nói tôi không nói, Hạ Hạ sao biết được?”
Lệ Cảnh Dương mấp mấy môi, nghiêng đầu liếc Ninh Vô Ưu, người phụ nữ ngu ngốc này!
“Cô quên mất cha mẹ tôi à!”
Đúng nhỉ, cô ấy đã gặp qua cha mẹ Lệ Cảnh Dương, nếu Hạ Hạ hỏi họ chuyện này, thì cô ấy phải giải thích rõ ràng như thế nào đây?
“Vậy anh đưa tôi về nhà trước, bây giờ nhìn tôi thảm hại quá, đi gặp người khác thì không được lễ phép.” Ninh Vô Ưu nhìn bộ dáng của chính mình.
Cô cảm thấy bộ dạng mình lúc này quá luộm thuộm, không thích hợp đi làm khách nhà người khác, nhất là vào mùa Tết nữa cơ chứ!
“Bộ người đứng trước mặt cô lúc này không phải con người sao?” Lệ Cảnh Dương nhìn cô ấy, hỏi.
Vì sao trước mặt cậu thì có thể tùy tiện sao cũng được, đi gặp người khác thì không được cơ chứ?
“Ý tôi nói là đi gặp người lớn, hơn nữa, Tết nhất, đến nhà người khác ăn cơm, cũng phải mang theo quà chứ!”
Cô ấy không muốn ăn không uống không, như vậy ngại lắm!
“Không ngờ nha, Ninh Vô Ưu, cô vậy mà cũng biết cách xử sự quá nhỉ!”
Đã về tới rồi thành phố, Lệ Cảnh Dương ngừng xe ở ven đường.
“Đó là đương nhiên, như thế nào, anh khinh thường tôi à?”
Lệ Cảnh Dương lắc đầu.
“Không có, chỉ là cảm thấy cô thật ra cũng rất lợi hại.”
Ví dụ như mẹ cậu, một người phụ nữ khó tính như bà ấy mà lại thích Ninh Vô Ưu như vậy, thật sự là không thể tin được!
“Tôi đưa cô về nhà cô trước, nhà cô ở đâu, mau đưa địa chỉ.” Lệ Cảnh Dương nhướng mày.
――
Ở biên giới Thành phố A.
Lệ Cảnh Diễn nhìn thấy đâu cũng là đường cao tốc, trong lúc nhất thời bị đần ra, anh chưa từng đến thành phố A, hơn nữa lại còn là một tên mù đường.
“Thành phố A có bốn cổng vào, Hạ Hạ, là cái nào?”
Thi Hạ kéo cửa sổ xe xuống, nhìn khắp bốn phía, nghiêm túc nhìn qua nhìn lại, nhưng mãi mà vẫn không có cảm giác quen thuộc……
5 năm, thành phố A thay đổi quá nhiều, lúc cô rời đi nơi này không phải như vậy!
“Hẳn là…… Tôi nghĩ, có thể là cái thứ hai?” Thi Hạ ậm ừ, cực kỳ không khẳng định mà nói.
Lệ Cảnh Diễn nhẹ nhàng mà thở dài, gật đầu, anh biết Thi Hạ cũng chỉ đang đoán mò, có lẽ cô cũng không biết phải đi đâu.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn không vạch trần cô.
“Được, đây là cổng số hai.”
Thi Hạ đưa đầu ra ngoài, nhìn quanh rồi lắc đầu, chỗ này vẫn không giống!
“Hay là chúng ta qua cổng số 3 xem thử? Nơi này thoạt nhìn thì không giống lắm.”
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, sau đó anh tốt bụng nhắc nhở cô một câu.
“Hạ Hạ, cô đã nhiều năm không trở lại đây, cô thật sự cảm thấy nó vẫn sẽ giống như xưa sao?”
Thi Hạ nghĩ, anh nói rất có lý!
Cô lại nhìn quanh rồi lại cắn môi, gật đầu.
“Nói cũng phải, vậy nên đi hướng nào đây.”
Lệ Cảnh Diễn gật đầu, nghiêng mặt, nhìn Thi Hạ, anh phát hiện cô đang nhìn khắp nơi với vẻ mặt ngu ngơ.
“Hạ Hạ, cô đọc địa chỉ nhà cho tôi, tôi đi hỏi thử người khác.”
“Được.”