Tô Giai Kỳ cũng bắt đầu lo lắng theo, dù gì Ninh Vô Ưu cũng là một cô gái.
“Cảnh Dương, thế này, con mau đến bệnh viện xem thử, khuya như vậy rồi, bên ngoài tuyết còn đang rơi đó!”
Lệ Cảnh Dương nhanh chóng gật đầu, trong lòng cậu cũng cảm thấy có chút lo lắng, dù sao, Ninh Vô Ưu là do cậu đưa về, cậu cũng phải có trách nhiệm về sự an toàn của Ninh Vô Ưu!
“Được rồi, bây giờ con đi xem thử, hai người cũng mau đi ngủ đi, đã bao nhiêu tuổi rồi còn học theo người trẻ tuổi thức khuya.”
Nhưng mà, Tô Giai Kỳ chỉ nhìn con trai với một ánh mắt thâm sâu khó lường.
Vừa nãy trên mặt con trai viết lên hai chữ lo lắng, bà đã nhìn thấy rất rõ ràng, mắt của bà cũng không có vẫn đề gì, nhất định không thể sai được.
“Được rồi được rồi, bố mẹ không thức khuya nữa, đi ngủ sớm đây. Vô Ưu là cô gái tốt, con phải trân trọng đó.”
Lệ Cảnh Dương có chút khó coi, cậu đã giải thích bao nhiêu lần rồi, “Bố, mẹ, con đã nói rồi, con và Ninh Vô Ưu chỉ là bạn bè bình thường, hai người đừng có nghĩ nhiều.”
Tô Giai Kỳ vẫn không từ bỏ, cái gì mà bạn bè bình thường, bạn trai bạn gái, không phải đều sẽ từ từ phát triển lên sao.
“Tất cả các cặp đôi đều là từ bạn bè bình thường mà bắt đầu, bố của con, còn có mẹ của con, đều rất hài lòng với Ninh Vô Ưu.”
Lệ Cảnh Dương: “…”
Bây giờ cậu hình như cũng đã hiểu ra rồi, tại sao tất cả mọi người đều ủng hộ mình đưa Ninh Vô Ưu về nhà, thì ra đều là đang ở đây đợi mình cả!
Bọn họ đều đã có âm mưu, tất cả đều là đang tính kế mình và Ninh Vô Ưu ngốc nghếch kia!
“Mẹ không quan tâm, đó là chuyện của bọn con.”
Nói xong, Lệ Cảnh Dương liền quay người chạy ra ngoài, cậu vẫn phải tìm ra Ninh Vô Ưu phiền phức đó mới được!
“Cảnh Dương!”
“Con đi tìm người đây.”
Tô Giai Kỳ nhìn bóng dáng vội vã của con trai, chỉ cảm thấy đứa trẻ này thật không có căn cơ, rõ ràng là thích người ta, vậy mà có chết cũng không chịu thừa nhận!
Trước cổng bệnh viện Lĩnh An.
“Ninh Vô Ưu, anh thích em, em làm bạn gái của anh đi.”
Nghe thấy lời nói đó, nhìn bó hoa hồng trong tay Trần Triển, cả người Ninh Vô Ưu đều ngơ ra.
Hình như cô ấy bị người khác lừa rồi!
“Không phải, Trần Triển, không phải anh nói là có bệnh nhân sao?”
Ninh Vô Ưu mơ hồ nhìn Trần Triển, không chỉ có Trần Triển mà còn có những đồng nghiệp khác trong bệnh viện nữa.
Sao bọn họ đều ở đây?
Trần Triển nhìn Ninh Vô Ưu ở trước mặt, bỏ cặp mắt kính vàng trên sống mũi ra nói, “Anh chính là bệnh nhân, trái tim của anh bị em trộm mất rồi, Ninh Vô Ưu, anh thích em.”
Ninh Vô Ưu trợn tròn mắt, Trần Triển là bạn học của cô ấy, cũng là đồng nghiệp của cô ấy.
Nhưng mà, cô ấy hoàn toàn không thích Trần Triển!
“Tôi…”