Ninh Vô Ưu khẽ mỉm cười, trong lòng cảm thấy ấm áp, nhưng cô còn chưa kịp nói gì đã bị Lệ Cảnh Dương xen vào.
"Có mà mẹ ngủ còn rất ngon ấy!"
"Nói vớ va vớ vẩn!" Tô Giai Kỳ lườm anh ta một cái.
Thằng nhóc thúi, cả ngày chỉ biết nói lung tung!
"Dì ạ, không có chuyện gì đâu, ngày hôm qua bọn con đến văn phòng của anh ấy tìm đồ ấy mà."
Tô Giai Kỳ gật gật đầu, trong lòng cũng yên tâm hơn, hai cái đứa này, cũng không biết gọi về thông báo một câu.
Làm bà lo lắng muốn chết!
"Vậy à!"
Nhưng có vẻ Tô Giai Kỳ vẫn không yên tâm con của mình lắm, cái thằng nhóc thúi này mà có thời gian rảnh là rất thích chạy linh tinh!
"Cảnh Dương, gần tết rồi, nếu con không bận gì thì ở lại nhà đi, vừa vặn, về chơi với Vô Ưu."
Lệ Cảnh Dương còn chưa kịp nói gì, Ninh Vô Ưu đã cảm thấy ngại rồi.
"Dì ạ, con đã rất quấy rầy mọi người lâu rồi, cũng sắp đến tết rồi, con cũng nên về nhà ạ."
Tô Giai Kỳ cười cười, nắm lấy tay Ninh Vô Ưu kéo lại gần mình hơn một chút, bà rất thích cô bé này.
"Cái gì mà quấy rầy chứ, dì rất thích náo nhiệt, vừa vặn, cha mẹ của con cũng không có nhà, cứ ở lại đây đón tết với nhà dì đi."
Nói xong, Tô Giai Kỳ lại liếc con của mình một cái.
"Thằng nhóc thúi kia, tết năm nay con không có lịch trình gì đúng không?"
Lệ Cảnh Dương suy nghĩ một chút lịch trình của mình, sớm biết như vậy đã bảo Tịch Diệc sắp xếp thêm cho mình nhiều việc hơn rồi.
"Mùng 3 có một chương trình truyền hình thực tế mời con làm khách mời."
Tô Giai Kỳ nghe xong thì tỏ vẻ không vui.
Nàng chỉ là hỏi mang tính chất tượng trưng thôi, câu trả lời mà bà muốn nghe thấy là, con của mình không bận việc gì hết!
Vừa có thể ở nhà với người mẹ là mình, còn có thể ở cùng Vô Ưu, thật là tốt!
"Truyền hình thực tế? Đó là chương trình gì?" Tô Giai Kỳ hỏi.
Lệ Cảnh Dương trong lòng thấy hơi buồn, mình đã tham gia nhiều chương trình thực tế như vậy rồi, chẳng lẽ mẹ chưa hề xem cái nào hay sao.
Anh vẫn ôm một tia hi vọng mong manh, tiếp tục hỏi, "Mẹ, cho tới bây giờ mẹ cũng chưa xem bộ phim nào hay chương trình nào mà con của mẹ diễn sao?"
Tô Giai Kỳ lắc đầu, vẻ mặt ghét bỏ.
"Mấy phim kia làm gì đẹp được bằng phim Hàn của mẹ, mẹ còn lâu mới thèm xem!"
Lệ Cảnh Dương, "..."
Lòng của anh ta như đang vở thành từng mảnh từng mảnh, anh ta được khán giả cả nước yêu thích, vậy mà mẹ của mình lại...
Bà cũng thật sự là không thèm nể mặt mình chút nào!
Ninh Vô Ưu ở bên cạnh cười cười, thấy Tô Giai Kỳ tỏ thái độ căn bản không hề có hứng thú với phim của con mình đóng, cô quả thật thấy có chút đồng tình với Lệ Cảnh Dương!
"Tâm hồn của dì vẫn còn trẻ lắm ạ."
"Trẻ được cũng là chuyện tốt mà!"
Tô Giai Kỳ cười ha ha rất vui vẻ.
Nếu có người khác khen mình nhưu vậy, rất có khả năng bà sẽ nghĩ người đó cố tình nịnh nọt, nhưng mà, Ninh Vô Ưu thì bà lại không nghĩ vậy!
Nghe con bé nói mình tốt, trong lòng của bà còn thấy ngọt ngào hơn so với ăn mứt!
Đúng lúc này điện thoại của Ninh Vô Ưu đổ chuông.
Thấy số gọi tới là số của bệnh viện cô nhanh chóng nghe máy.
"Alo, được, tôi biết rồi, tôi sẽ tới ngay."
Sau khi tắt máy, cô ấy nhìn Tô Giai Kỳ với ánh mắt áy náy.
"Dì ơi, bệnh viện có một ca cấp cứu cần được phẫu thuật gấp, ình huống cụ thể con cũng không rõ lắm."
Tô Giai Kỳ đương nhiên cũng không khăng khăng giữ Ninh Vô Ưu lại, bà cũng không phải người vô lý gây sự như vậy!
"Tôi đưa cô đi." Lệ Cảnh Dương cũng đứng lên, nói.
Thấy con trai mình tự nhiên có tinh thần tự giác như vậy, Tô Giai Kỳ cảm thấy thật vui vẻ.
Ninh Vô Ưu gật gật đầu, "Ừm, được thôi."
Tô Giai Kỳ nhìn hay người vội vàng muốn ra đi ra ngoài, nhanh chóng nói một câu.
"Vậy các con xong việc nhớ về nhà nhanh né, trưa hôm nay chúng ta cùng nhau ăn lẩu!"
"Dạ."