Cách này cũng rất tốt, nhưng mà, dùng cách này để kiểm tra người là mẹ của mình, nhất định phải làm như vậy sao?
A Văn không muốn hoài nghi mẹ của mình, nhưng sau khi nghe Lệ Cảnh Diễn nói như vậy, đột nhiên cậu ta có cảm giác, chuyện này rất có khả năng là mẹ của mình làm.
"Anh Lệ, anh xác định nếu làm như vậy thật sự có thể điều tra ra, vì sao cha tôi lại chết sao?"
A Văn nhìn người đàn ông ở trước mặt mình, trực giác nói cho cậu biết, cậu nên tin tưởng Lệ Cảnh Diễn.
Lệ Cảnh Diễn khẳng định, "Tôi có thể làm được, cho nên, cậu nhất định phải tin tưởng tôi."
A Văn suy nghĩ một chút, rồi gật đầu.
"Tôi tin tưởng anh, nhưng mà, tôi..."
Cậu nói nửa chừng rồi lại ngập ngừng không nói nữa, thật ra giờ phút này trong lòng của cậu ta đang rất rối loạn.
"Được rồi, nếu như cậu đã tin tưởng chúng tôi, vậy đừng do dự nữa, bây giờ không phải lúc để cậu do dự đâu." Lệ Cảnh Diễn nói nhanh.
Bởi vì có những chuyện nếu càng kéo dài, sẽ càng thêm phức tạp.
Cậu ta suy nghĩ một lúc rồi gật gật đầu, "Được rồi, tôi sẽ tin tưởng hai người."
Tuy đây là đang thăm dò mẹ của mình, nhưng cậu thật sự rất muốn biết nguyên nhân dẫn đến cái chết của cha mình.
Còn có, nếu mẹ cậu thật sự là trong sạch...
Thì có thể xóa hết mọi hiềm nghi đối với mẹ mình.
"Làm vậy thật sự ổn sao?"
Thi Hạ nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Dù sao thì A Văn vừa mới phải nhận một cú sốc lớn như vậy, cha vừa mới qua đời, nếu như đúng lúc này, mẹ của A Văn lại xảy ra chuyện gì.
Thi Hạ thật sự lo lắng, đến lúc đó cậu bé sẽ không có cách nào để thừa nhận được sự thật này.
"Hạ Hạ, em phải hiểu một điều, muốn hiểu rõ chân tướng thì nhất định phải trả một cái giá rất lớn, chúng ta cũng không có cách nào khác." Lệ Cảnh Diễn thở dài.
Đôi khi, sự thật rất tàn nhẫn, nhưng chúng ta nhất định phải đối diện với nó, không có bất kỳ lí do nào để trốn tránh, cũng không có cách nào để trốn tránh!
"Mọi chuyện cũng đã xảy ra rồi, A Văn nhất định phải dũng cảm lên mới được." Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ suy nghĩ rồi cũng gật gật đầu, có lẽ đây là những trải nghiệm mà mỗi một người sỉnh ra và lớn lên đều phải trải qua.
Mặc dù có đôi khi, sự thật thật sự rất tàn nhẫn, nhưng mà sau khi trải qua được giai đoạn khó khăn này, thì sau này sẽ càng mạnh mẽ hơn.
――
Tại nhà Đông Phương Văn.
Bà chủ vẫn còn dọn dẹp ở trong bếp, đột nhiên, con trai bà vội vàng chạy vào.
Thấy A Văn vội vội vàng vàng như vậy, hiển nhiên bà ta cũng không biết là có chuyện gì xảy ra.
"Con sao vậy, A Văn?"
"Mẹ ơi, mẹ ơi, đã tìm được bảo vật trấn tiệm của cửa hàng Đông Phong rồi, tìm được rồi!"
Nhưng mà, sắc mặt của bà chủ lại thay đổi trong chớp mắt.
"Con nói cái gì?"
Bà ta nắm chặt lấy hai bả vai con trai mình, nhìn rất căng thẳng.
Chỉ có điều, thấy bà căng thẳng lại làm cho Đông Phương Văn cảm thấy sợ hãi.
Cậu ta cảm thấy, mình đã rất gần với chân tướng mà Lệ Cảnh Diễn nói, nhưng mà, cậu ta vẫn không muốn tin tưởng.
Làm sao có thể được, tại sao có thể là mẹ của mình, cha mẹ mình rất hạnh phúc mà, sao lại...