"Mẹ xem này, có phải là cái này không?"
Hai tay Đông Phương Văn run rẩy, từ trong túi áo lấy ra đồ vật mà Lệ Cảnh Diễn đưa cho cậu.
Nhưng bà chủ lại không có sự mừng rỡ khi tìm lại được đồ gia truyền, ngược lại, bà ta lại trở nên lo lắng.
Bởi vì giao dịch ở chợ đen đều có quy định, nếu bị điều tra ra là đồ giả, thì người bán sẽ phải chịu chết không toàn thây!
"A Văn, con lấy thứ này ở đâu ra, đây nhất định là giả, là giả!"
Nhưng A Văn lại cảm thấy trái tim mình như đang vỡ vụn, đây là bà đang gián tiếp thừa nhận hay sao?
"Mẹ, mẹ còn chưa nhìn, sao lại khẳng định nó nhất định là đồ giả?" A Văn chưa từ bỏ ý định, tiếp tục hỏi.
Nhưng thái độ của bà chủ lại có chút quá kích động.
"Mẹ đã bảo, nó nhất định là giả, là giả! A Văn, A Văn, con phải tin mẹ, đừng để bị mấy kẻ lừa đảo kia lừa gạt."
Đông Phương Văn lại rõ ràng rành mạch hỏi lại một lần nữa.
"Mẹ, mẹ thật sự khẳng định đồng tiền cổ này là giả sao, mẹ còn chưa có nhìn một chút nào mà?"
Tay bà ta run rẩy, biểu cảm trên mặt cũng trở nên hoảng sợ, bà ta như thể là nhớ ra điều gì đó.
"Đương nhiên là mẹ xác định rồi, đây là đồ của nhà chúng ta, ta làm sao có thể không biết được cơ chứ!"
Nhưng A Văn chỉ lắc đầu, lui về phía sau hai bước, ánh mắt cậu nhìn mẹ của mình như nhìn một người xa lạ.
Nhìn mẹ mình bây giờ làm cho cậu cảm thấy rất lạ lẫm, thậm chí cậu còn có cảm giác từ trước tới giờ mình không có quen biết con người này.
"Không, mẹ, không chỉ có vậy, còn có một nguyên nhân."
Nhìn gương mặt đột nhiên trở nên lạnh lùng của con trai mình, bà chủ càng thêm sợ hãi.
Từ trước tới giờ con trai bà chưa bao giờ dùng sắc mặt như vậy để nhìn mình, cho nên, nhất định là cậu đã phát hiện ra cái gì rồi...
"Con trai, con đang nói cái gì vậy, nguyên nhân gì, ẹ nghe không hiểu ý của con!"
A Văn chỉ lắc đầu.
Mẹ biết rõ, bà biết rõ mọi chuyện, chỉ là bà không hề muốn nói với đứa con trai này mà thôi.
"Mẹ, mẹ nói thật cho con biết, đừng nói dối nữa, chính mẹ là người đã mang bảo vật trấn tiệm đi bán lấy tiền đúng không?"
A Văn nhìn thẳng vào mắt của mẹ mình, nhưng ánh mắt của bà lại có chút hốt hoảng.
"Con đang nói lung tung cái gì thế, mẹ không hiểu con đang nói cái gì. A Văn, con đừng có nghe người ngoài nói lung tung, con phải tin mẹ chứ, trên thế giới này chỉ có mẹ là người duy nhất mà con có thể tin tưởng!"
"Nhưng mà, mẹ, trong tài khoản của mẹ đột nhiên lại có nhiều tiền như vậy, mẹ giải thích thế nào, mẹ lấy số tiền ấy ở đâu ra?"
Sắc mặc bà chủ lập tức trở nên trắng bệch.
Bà vẫn là đánh giá thấp con của mình, hóa ra cậu đã biết rồi.
Nhưng, nó là con của mình, lám sao có thể bán đứng mình được!
"A Văn, con nhìn lén điện thoại của mẹ sao!"
A Văn lắc đầu, không, không phải nhìn lén.
Đây là mẹ của mình, là người mà cậu kính trọng nhất, nên cậu sẽ không đi nhìn trộm đồ vật cá nhân của bà.
Chỉ là lần này cậu thật sự muốn tìm ra sự thật!
Thật không ngờ, sự thật ấy lại tàn nhẫn như vậy!
"Mẹ, thật ra con cũng chỉ là tò mò, con vốn không tin mẹ của mình lại là người như vậy, con vốn cho rằng tất cả đều là giả dối. Mẹ, chẳng lẽ mẹ thật sự là vì tiền nên mới gϊếŧ cha của con sao!"