Bà chủ nghe thấy con trai mình nói mình như vậy, thì có vẻ rất sốc.
Chẳng nhẽ bây giờ ngay cả con của mình đều nghĩ mình là một người xấu sao?
"Thằng bé này, rốt cuộc là bị ai cho uống bùa mê thuốc lú rồi chứ, mẹ nói là không phải mẹ, cha con là chồng của mẹ, làm sao mẹ có thể gϊếŧ chồng của mình được!"
Bà chủ hét lên, biểu cảm trên gương mặt càng ngày càng khó coi.
Rốt cục, bà ta vẫn nhịn không được, có quá nhiều chứng cứ bày ra trước mặt, làm bà ta không thể chối cái được! .
"Được, mẹ thừa nhận, thứ này là mẹ bán đi, bởi vì mẹ thấy nó cũng không phải vật gì tốt đẹp, cũng bởi vì tất cả mọi người nói nó là bảo bối, ngày nào cũng bị người ta mơ tưởng, nên cha của con mới xảy ra chuyện đấy!"
Bà chủ nói xong, nhìn thoáng qua con của mình.
Con trai của mình còn chưa trưởng thành, bà không thể rời xa con của mình được, cho nên, có một số việc, bà ta nhất định không thể nói thật được, nếu không, đến lúc đó ngay cả mạng của mình cũng không giữ được.
"A Văn, con nhất định phải tin tưởng mẹ, vì tương lai của các con, mẹ mới bán nó đi, với lại, đến cuối cùng số tiền này chẳng phải đều thuộc về các con sao."
Lệ Cảnh Diễn đừng bên ngoãi vẫn đang quan sát tình hình, làm một người khán giả yên tĩnh đứng xem, thấy bà chủ đã nói xong mới đi ra.
"Sự thật không phải như thế, bà chủ, đây là cái nút áo mà lúc chết ông chủ vẫn nắm chặt trong tay, hẳn là nút trên áo của bà chủ, vì nó có cùng kiểu dáng với áo của bà."
Bà chủ ôm lấy đầu của mình, dáng vẻ rất thống khổ.
"Tôi đã nói, tôi không biết, tôi không biết gì hết!"
Nhưng Lệ Cảnh Diễn đứng cạnh đó vẫn còn tiếp tục nói, đang đang muốn phá vỡ tâm lý của bà ta!
"Không, người biết rõ mọi việc chỉ có bà, còn cả người tình của bà nữa, hai người vì muốn xa chạy cao bay, cướp đi tất cả tài sản trong cửa hàng của ông Đông Phương, thậm chí, bà cũng không muốn đứa con này của mình nữa!"
Bà chủ thoáng cái quỳ trên mặt đất, vẻ mặt thống khổ, đây là bà ta đã hoàn toàn thừa nhận lỗi lầm mình gây ra rồi!
Mấy ngày nay, trong lòng bà ta đều rất run sợ, sợ hãi chuyện này bị người khác phát hiện.
Bà ta quả thật là bị ma xui quỷ khiến rồi mới có thể phạm một sai lầm lớn không thể bù đắp được như vậy.
"Tôi sai rồi, tôi sai rồi, tôi thật không cố ý làm như vậy, A Văn, con phải tin tưởng mẹ, mẹ thật sự chỉ là, chỉ là lỡ tay thôi, lúc ấy chỉ là không cẩn thận. . . , mẹ chỉ có một mình con thôi, ngươi đừng bỏ rơi mẹ có được không?"
Nhìn người mẹ đang quỳ ở trước mặt mình, lần đầu tiên trong đời Đông Phương Văn cảm nhận được như thế nào là bất lực.
"Con. . ."
Đông Phương Văn không biết bây giờ mình phải làm sao, cậu đã mất đi cha của mình rồi, nên cậu không bao giờ muốn lại phải mất đi mẹ của mình nữa.
Vậy mà hóa ra, cha của mình lại bởi vì mẹ mình mà. . .
Bà ta thấy A Văn bắt đầu do dự, lại tiếp tục năn nỉ, "A Văn, chẳng lẻ con muốn trong khoảng thời gian một tuần ngắn ngủi, mất đi cha, lại mất đi cả mẹ sao?"
Cậu bé rốt cục vẫn nhịn không được, tâm lý bắt đầu sụp đổ.
"Mẹ, mẹ biết con không có ý đó, sao con nỡ đẩy mẹ vào chỗ chết được, con không nỡ. . ."
Cậu ta làm sao có thể nhìn mẹ của mình đi chết, bây giờ trên thế giới này, cậu chỉ còn mình bà là người thân duy nhất.
Nghĩ đến đây, trong lòng của cậu đã có chút nghiêng về phía mẹ của mình rồi.