Anh không chịu nổi Thi Hạ xin mình. Cô chỉ cần nói một câu, bất luận là chuyện gì, Lệ Cảnh Diễn lập tức đồng ý ngay.
Ngay cả bản thân anh cũng không biết tại sao lại không do dự như vậy.
“Vậy được thôi, chiều mai chúng ta về. Anh nhờ Lý Thao giúp anh đặt vé, chúng ta cùng về.”
“Được.”
Thi Hạ lập tức đồng ý.
“Em đi chơi với anh thấy không vui như vậy sao?” Lệ Cảnh Diễn nhịn không được hỏi một câu.
Thấy dáng vẻ Thi Hạ vội vàng muốn rời khỏi đây, anh thật sự cảm thấy bản thân mình rất thất bại!
Thi Hạ lắc đầu, cô nhanh chóng giải thích “Không phải, thật sự không phải. Em nói rồi, là chuyện liên quan công việc, áp lực quá lớn, công việc nhiều, không cách nào rời khỏi đó quá lâu được.”
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười nhìn cô, anh đưa cánh gà anh vừa nướng xong cho Thi Hạ.
Thi Hạ mỉm cười gật đầu, cô nhận lấy rồi nhìn Lệ Cảnh Diễn.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn lại nói vấn đề nghiêm túc hơn so với chuyện công việc của Thi Hạ.
Trong lòng Thi hạ hiểu rõ, Lệ Cảnh Diễn ít khi nhắc chuyện công việc với mình, vì anh luôn nói, lúc ở bên cạnh anh chỉ cần vui vẻ là được rồi.
Cho nên chuyện phiền não, Lệ Cảnh Diễn ít khi nhắc tới.
Nhưng Lệ Cảnh Diễn bây giờ lại nhắc tới!
“Em có từng nghĩ, em làm vậy vì Thi gia, Thi gia đối với em thờ ơ ra sao.”
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ. Sau khi lấy Thi Hạ tới giờ, anh mới dần dần bắt đầu hiểu cuộc sống của Thi Hạ, cũng hiểu rõ vị trí của Thi Hạ ở Thi gia.
Tuy cô là con gái của Thi Minh Thành, nhưng chẳng qua chỉ là một công cụ để Thi Minh Thành lợi dụng.
Tuy so sánh vậy có hơi tàn nhẫn nhưng là sự thật không thể chối cãi!
Thi Hạ mỉm cười trả lời “Thi gia đối với em ra sao, em không quan tâm. Em bán mạng như vậy thật sự không chỉ vì Thi gia, cũng là vì suy nghĩ cho chính em.”
Có rất nhiều chuyện cô không nói không có nghĩa trong lòng cô không hiểu.
Thi Hạ là một người thông minh. Trong lòng cô có một tấm kính soi sáng mọi chuyện.
Nhưng có vài chuyện, cô cảm thấy vẫn không cần thiết phải nói ra, cũng lựa chọn im lặng mà thôi.
Lệ Cảnh Diễn chỉ nhìn cô, sau khi nhìn một hồi thì anh từ từ hiểu ý nghĩa trong lời Thi Hạ nói lúc nãy.
“Vậy thì, em muốn xem Thi gia là nơi để tập luyện hả?”
“Cứ cho là vậy đi.”
Thi Hạ gật đầu, cô cũng không phủ nhận.
Cô cần một chỗ để rèn luyện bản thân, hơn nữa Thi gia lúc này đúng lúc có thể cho cô cơ hội như vậy.
Cho nên, ngại gì mà không làm?
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, hình như đang suy đoán xem trong lòng cô có mấy phần là thật, mấy phần là giả.
Dù gì, một người hoàn toàn không quan tâm người thân thì hình như cũng không thể nào như vậy.
Tuy Thi Minh Thành lạnh lùng, nhưng nói cho cùng thì cũng có quan hệ máu mủ với Thi Hạ.
“Hạ Hạ, em đừng có quá nghiêm túc lo chuyện của Thi gia, có khi phạm vi tập luyện quá tay đó.” Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ.
Sự mạo hiểm của cô, cô nỗ lực chứng minh năng lực bản thân, anh đều nhìn thấy rõ.
Có lẽ cô cũng chỉ muốn chứng minh, từ nhỏ thì bị ba ruột của mình bỏ rơi, thật sự không có tới nỗi tồi tệ như vậy!
Thi Hạ thở dài rồi cười “Có lẽ là vậy, bản thân em cũng không biết. Thật ra, em cũng có công việc mình muốn làm.”
“Có công việc mình muốn làm?” Lệ Cảnh Diễn chau mày, hơi ngạc nhiên nhìn người phụ nữ trước mặt.
“Em không phải làm người giám sát làm rất tốt đó sao? Lẽ nào mơ ước của em không phải là một giám sát viên?”
Lệ Cảnh Diễn luôn cho rằng Thi Hạ rất hài lòng với công việc hiện tại của mình. Vì nhiệt tình cho nên mới dốc hết công sức như vậy.