Nhưng Thi Hạ không trực tiếp trả lời thắc mắc của anh, chỉ cười rồi hỏi ngược lại.
“Anh cảm thấy thế nào?”
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười, lộ ra cả hàm răng trắng rất đẹp.
“Anh vốn dĩ luôn cảm thấy chuyện anh muốn làm chính là việc hiện tại. Nhưng bây giờ thấy dáng vẻ của em thì anh cảm thấy có thể là anh nghĩ sai rồi.”
Thi Hạ mỉm cười, trên thế giới này trước giờ không tồn tại sự đồng cảm, xảy ra chuyện cho người khác là câu chuyện, xảy ra chuyện cho chính mình thì trở thành sự cố.
Cho nên đối với sự khó hiểu của Lệ Cảnh Diễn thì Thi Hạ có thể hiểu được.
“Đúng vậy. Anh hoàn toàn nghĩ sai rồi. Là quản lý cao cấp của Thi Nhuận Trân Châu, thật ra cơ bản cũng không phải chuyện mà em muốn làm. Chuyện em muốn làm, em nói ra anh không được cười em nha.”
Thi Hạ nói ra suy nghĩ của mình, tự nhiên dừng một chút, sau đó lại cười thành tiếng, nghe có vẻ tự ti.
Nhưng cô không có nói thẳng, chỉ làm cho Lệ Cảnh Diễn cảm thấy càng thêm tò mò.
“Em nói đi, anh chắc chắn sẽ không cười em đâu.”
Thi Hạ cắn môi mình, cũng không che giấu làm gì, dù sao cũng không phải chuyện gì xấu hổ.
Là chuyện cô muốn làm, nếu bây giờ ngay cả dũng khí để nói ra cô cũng không có, sau này cô làm sao làm được!
“Bán hàng.”
Môi đỏ của Thi Hạ khẽ nói ra hai chữ đó.
“Em muốn bán hàng?”
Lệ Cảnh Diễn dĩ nhiên rất ngạc nhiên. Anh luôn cảm thấy với tính cách mạnh mẽ của Thi Hạ, có thể không hài lòng khi làm giám sát viên, muốn làm một CEO gì đó.
Nhưng cô lại muốn làm một người bán hàng nhỏ lẻ, đúng thật là khiến Lệ Cảnh Diễn phải choáng váng.
“Anh thấy rất ngạc nhiên sao?”
Thi Hạ nhìn vẻ mặt ngạc nhiên của Lệ Cảnh Diễn, trong lòng càng thấy tức cười.
Chính là lúc nãy còn che giấu, không muốn tiết lộ thì bây giờ cũng phải nói ra thôi.
“Có một chút.”
Lệ Cảnh Diễn mỉm cười nhìn Thi Hạ.
Thi Hạ tự nói ra, thật ra cũng đang trả lời cho sự kinh ngạc của Lệ Cảnh Diễn “Thật ra từ nhỏ em đã thích giao dịch với người khác. Người lớn cũng nói em có khiếu ăn nói. Nhưng chính em cũng không biết họ khen em hay thật sự là vậy. Nhưng em biết em thật sự thích.”
Cô thật sự có hứng thú với việc bán hàng. Tuy mỗi người đều nói, con gái bán hàng rất vất vả, rất mệt mỏi, nhưng cô vẫn muốn thử xem sao.
Huống hồ, cô biết rất rõ, chuyện muốn làm bây giờ rất nhiều, nếu không làm được, vậy thì sau này sẽ không còn có cơ hội rồi.
Lệ Cảnh Diễn nhìn cô, anh không hiểu nên hỏi “Vậy tại sao em không tới bộ phận bán hàng của công ty, ngược lại đi làm tổng giám đốc?”
Thi Hạ thở dài.
Thật ra nói ra cũng chỉ có bốn chữ mà thôi, thân bất do kỷ.
“Em tới Thi Nhuận Trân Châu vốn dĩ là vì phục vụ công ty, anh cảm thấy em có quyền lựa chọn không?”
Đời người xem ra không dễ dàng chút nào. Muốn bình an yên ổn cả đời thì càng không phải là chuyện dễ dàng.
Lệ Cảnh Diễn nhìn Thi Hạ, ánh mắt hơi phức tạp. Thi Hạ nhìn không hiểu “Vậy thì, em cứ để mình làm theo ý của Thi Minh Thành, giúp ông ấy trông coi công ty.”
Thi Hạ mỉm cười.
“Cũng coi như không coi sóc thì cũng là giúp đỡ đi.”
Dù gì Thi Minh Thành mới là ông chủ. Cô chẳng qua chỉ là một trợ lý mà thôi. Nói một tiếng dễ nghe, trợ lý đắc lực.