Thi Nhuận Trân Châu
Thi Hạ vừa mới vào thì phát hiện mọi người nhìn mình với ánh mắt khác thường.
Chẳng lẽ đã lâu mình chưa quay lại mọi người đều thấy mình xa lạ rồi sao?
“Tổng giám đốc Thi, cuối cùng chị cũng xuất hiện rồi!”
Lúc Mạt Mạt thấy Thi Hạ, phản ứng đầu tiên còn tưởng là bản thân xuất hiện ảo giác.
Nhưng cô ấy nhanh chóng phản ứng lại. Đây không phải ảo giác, tổng giám đốc Thi thật sự về rồi!
“Sao lại kích động vậy?”
Thi Hạ mỉm cười nhìn Mạt Mạt. Cô đang chuẩn bị tới văn phòng của mình.
Nhưng Mạt Mạt nhìn ánh mắt của Thi Hạ thì đột nhiên trở nên phức tạp, bây giờ trong văn phòng của tổng giám đốc Thi có hai người phụ nữ khó đuổi đi đang ngồi.
“Tổng giám đốc Thi ……”
Thi Hạ dừng bước rồi nhìn Mạt Mạt.
“Sao vậy? Sao lại ấp a ấp úng vậy?”
Mạt Mạt do dự cả nửa ngày cũng chỉ nói một câu “Em có chuyện muốn nói.”
Thi Hạ hơi bất lực nhìn Mạt Mạt, cô dĩ nhiên có thể nhận ra cô ấy có lời muốn nói rồi.
“Vậy thì em nói đi. Chị đứng đây chờ em nói cho xong nè.”
Thi Hạ pó tay nhìn nha đầu ngốc đứng trước mặt.
Nha đầu này thật sự không cần phải do dự như vậy!
“Chuyện là, mẹ của chị tới rồi, đang ở trong văn phòng. Mấy ngày này, bà ấy luôn tới văn phòng chị để chờ chị. Xem ra không phải có chuyện gì tốt lành.”
Mạt Mạt đồng tình nhìn tổng giám đốc Thi.
Người ta nói, người tới không có mục đích thì không tới. Huống hồ, bà chủ Thi, Bạch Xu này mỗi lần tới thì đối với bọn họ mà nói đều là một cơn ác mộng.
Cho nên trong lòng của mỗi nhân viên của công ty đều có ám ảnh đối với Bạch Xu.
Hơn nữa lần này thấy dáng vẻ của Bạch Xu là biết ngay!
“Xem ra bà ấy làm vậy là đang chờ thỏ phải không?”
Thi Hạ nói xong thì nhẹ nhàng thở dài.
Hết cách rồi, binh tới thì tướng chặn, nước tới thì lấp đất, cô cũng thích ứng việc đấu trí với Bạch Xu rồi.
Mạt Mạt nhìn Thi Hạ, vẻ mặt khó xử “Tổng giám đốc Thi, sao chị chuyện gì cũng có thể nói giỡn được vậy?”
Bạch Xu này xem ra không phải là người tốt bụng gì, nhưng tổng giám đốc Thi lại có thể điềms tĩnh như vậy.