Đối với những lời đồn trăng hoa của Lệ Cảnh Diễn ở bên ngoài, cô trước nay đều sẽ không nổi giận.
Nhưng mà giờ ngẫm lại, anh mới cảm thấy đó là bởi vì người chồng là anh đây có chút không quan trọng với cô……
Nghĩ tới điểm này, Lệ Cảnh Diễn lại nhịn không được trở nên buồn bực.
Ở công ty Thi Nhuận Trân Châu
Nhìn thấy Thi Hạ đi làm, Mạt Mạt lúc này mới vui vẻ.
Thi Hạ cũng ý thức được, lúc em ấy trông thấy cô, đôi mắt trong nháy mắt trở nên sáng ngời.
“Sao vậy, nhìn thấy chị thì vui vẻ vậy sao?” Thi Hạ cười hỏi.
Ngoài giờ làm việc, cô rất thích cô bé Mạt Mạt này.
Mạt Mạt vội lắc đầu: “Không có, không có, chỉ là những lúc Tổng giám đốc Thi không ở công ty, em cứ cảm thấy lòng lo lắng.”
Thi Hạ cười, đột nhiên nghĩ tới câu nói của Lệ Cảnh Diễn, rằng cô đi làm để nuôi trợ lý hay sao.
Câu này có lý.
“Em cứ như vậy, chắc chị phải suy xét đổi trợ lý thôi.” Thi Hạ hơi hơi nghiêng đầu rồi nói.
Nghe Thi Hạ nói như vậy, cô ấy lập tức trở nên khẩn trương.
“Vì sao vậy, Tổng giám đốc Thi? Em làm gì không đúng sao?”
Thi Hạ nhìn Mạt Mạt, ở bên nhau lâu như vậy, cô trước nay đều không có nói với Mạt Mạt, một khi giữ chức vụ này thì phải trưởng thành ra sao.
“Mạt Mạt, em làm gì cũng tốt hết, nhưng mà, em phải biết độc lập, biết mình nên làm cái gì. Mặc dù là không có sếp ở đây, em cũng phải biết sắp xếp công việc cho tốt. Hơn nữa, làm việc phải có dã tâm vào, một người lính không có dã tâm làm tướng quân thì không phải người lính tốt.”
Mạt Mạt nghe Thi Hạ nói như vậy, nửa hiểu nửa không rồi gật đầu, những gì Tổng giám đốc Thi nói, nghe rất có đạo lý.
“Được, em hiểu ý chị rồi.”
Thi Hạ gật đầu, cô rất chờ mong nhìn thấy sự biến hóa của Mạt Mạt.
“Vậy là tốt rồi, mau đi làm việc đi.”
Mạt Mạt gật đầu, đang chuẩn bị rời khỏi phòng thì chợt đứng lại.
“Đúng rồi, Tổng giám đốc Thi nè, ngày hôm qua chị gửi mail cho em, bảo là hôm nay hỏi chị để lấy bản vẽ thiết kế.”
Thi Hạ có chút xấu hổ, đột nhiên nghĩ tới chuyện đêm qua Lệ Cảnh Diễn bị bệnh.
“Còn có một ít chưa hoàn thành, cho chị một chút thời gian, ngày mai giờ này quay lại đây.”
Mạt Mạt gật đầu.
“Vâng.”
Sau khi Mạt Mạt rời đi, Thi Hạ đem bản thiết kế hôm qua ra ngay
Ngày hôm qua theo lý thuyết là có thể hoàn thành, nhưng lại gặp chuyện với Lệ Cảnh Diễn……
Nhưng mà, cũng không biết anh đã khỏe hơn chưa.
Thi Hạ nghĩ ngợi, rồi nhịn không được mà cầm di động lên, tìm số điện thoại của Lệ Cảnh Diễn rồi gửi cho anh một tin nhắn.
“Anh khỏe chưa?”
Tin nhắn soạn xong nhưng Thi Hạ lại chừng chừ không gửi đi, cô do dự không biết có nên gửi tin nhắn hay không.
Họ không nên có quá nhiều sự thân thiết.
Sớm muộn cũng chia tay, nếu đã vậy thì không cần dây dưa quá nhiều.
Nếu không, đến lúc đó người đau khổ sẽ chỉ là bản thân cô mà thôi.
Nhưng, tay cô trong phút bất cẩn đã bấm phải nút gửi.
“Đáng chết!”
Thi Hạ rủa thầm một tiếng, nhìn tin nhắn vừa gửi, cảm thấy có chút tiếc nuối.
Nhưng mà tin nhắn cũng đã gửi rồi, còn có cách nào khác nữa đâu!