Thôi vậy, đành mong là anh không thấy tin nhắn thôi.
Nhưng mà rất lâu sau vẫn không thấy Lệ Cảnh Diễn trả lời tin, Thi Hạ lại cảm thấy có một chút mất mát.
Anh đã nhận được tin nhắn chưa?
Nếu đã nhận được, như vậy, vì sao lại không trả lời cơ chứ!
Thi Hạ vì một tin nhắn mà bực hết cả người
Cô nhìn bản vẽ trước mặt, một chút hứng thú làm việc cũng đều không có.
Trong lúc Thi Hạ đang cảm thấy lo sợ bất an, cửa văn phòng có người gõ cửa tìm cô.
Lúc làm việc cô thích sự im lặng tuyệt đối, cho nên, nếu không có việc gấp thì những người khác sẽ không làm phiền cô.
“Vào đi.”
Thi Hạ lạnh lùng nói.
giám đốc kinh doanh bên thị trường - Lâm Lợi bước vào.
“Tổng giám đốc, không xong rồi, dưới lầu có một đám người đến gây sự.” Lâm Lợi nhìn rất khẩn trương.
Thi Hạ hơi hơi nhíu mày, chuyện Ngô Khiết nhảy lầu mới im ắng được không có bao lâu, sao đã lại xảy ra chuyện.
Thời gian này, Thi Nhuận Trân Châu có vẻ có rất nhiều rắc rối!
“Người đến gây sự?”
“Vì nguyên nhân gì?” Thi Hạ truy hỏi.
Cho dù là đến gây sự, cũng nên có một nguyên nhân rõ ràng.
“Người tiêu dụng chỉ trích chúng ta tung sản phẩm ra thị trường với giá quá đắt, nói Thi Nhuận Trân Châu là nhãn hiệu quốc nội, giá trị không đến mức tiền đó.”
Thi Hạ nhăn mày, người tiêu dùng chỉ trích sản phẩm bán với giá quá cao, đây là một chuyện rất nguy hiểm!
Nếu xử lý không tốt, danh tiếng của Thi Nhuận Trân Châu sẽ chịu ảnh hưởng.
Thi Hạ cau mày, hỏi: “Sữa rửa mặt của chúng ta bán với giá bao nhiêu?”
“Chúng ta bán một chai sữa rửa mặt 50 ml với giá 105 đồng ngoài thị trường.”
Thi Hạ có chút kinh ngạc, cô đứng dậy, nhìn Lâm Lợi.
“Sao lại định giá cao như vậy?”
Theo lý thuyết, những dòng sữa rửa mặt giống như vậy đều không đắt như thế này.
Nhưng mà, Lâm Lợi cũng rất khó xử, giá thành là được định dựa theo nguyên liệu cùng quá trình công nghệ chế tạo.
“Chúng ta không có cách nào khác, nguyên liệu vốn đã có giá quá cao, chúng ta còn phải trả lương cho nhân viên nữa, đây là một quy trình theo thứ tự từ trên xuống, Tổng giám đốc Thi à, mức giá này đã là rất hợp lý rồi.”
Thi Hạ thở dài, lúc nghiên cứu dòng sản phẩm này, cô đang đi công tác.
Cho nên chuyện này Thi Hạ hoàn toàn không biết.
Giờ thì hay rồi, vấn đề vừa xuất hiện, mọi người đều chạy đến tìm cô!
“Lâm Lợi, anh đem số nguyên liệu thu thập được mang lại đây.”
Lâm Lợi gật đầu.
“Dạ vâng.”
Anh ta nhìn Thi Hạ, bộ dạng khó xử.
“Tổng giám đốc Thi, còn có một câu, tôi không biết có nên nói không.”
Thi Hạ ngẩng đầu lên, nhìn thoáng qua người đàn ông trước mặt.
Thật tình, là đàn ông mà lại do dự ư?
“Cứ nói đi.”
Lâm Lợi giải thích: “Những người ở bên ngoài đó, bọn họ rất có khả năng cũng không phải người tiêu dùng, mà là những công ty đang cạnh tranh với chúng ta cử đến.”
Tính cạnh tranh trong ngành này rất khốc liệt, đặc biệt là mấy năm nay, ngành sản xuất mỹ phẩm trang điểm phát triển quá nhanh.
Cho nên, đối thủ của Thi Nhuận Trân Châu cũng càng ngày càng nhiều.
Trước giờ chưa từng xuất hiện qua tình huống như vậy, nhiều như vậy người tiêu dùng như vậy, sao tự nhiên giờ mới chạy đến làm ầm về giá thành sản phẩm!
Thi Hạ gật đầu, Lâm Lợi hiểu ý cô ngay, nhưng cách xử lý vấn đề vẫn phải là như vậy.
“Bất luận họ có phải người tiêu dùng hay không, giờ họ đã lấy thân phận người tiêu thụ thân phận đến Thi Nhuận Trân Châu, chúng ta nhất định phải tiếp đãi họ như khách hàng, dù cho bọn họ đều không phải.”
Thi Hạ nói rồi thở dài.
Nhưng mà những gì Lâm Lợi nói cũng rất cần thiết.
Nếu những người cô phải đối mặt là cố tình đến gây sự, vậy thì cô sẽ phải nghĩ những cách khác để xử lý.
Bọn họ đã làm ầm ở dưới lầu, nên cho dù cô có dùng thái độ hòa nhã đi giải quyết thì cũng chẳng được gì.
Bọn họ đã đến để gây sự, như vậy thì dù Thi Hạ nói cái gì, bọn họ đều sẽ chẳng thèm nghe!