Lúc này điện thoại trên bàn reo vang.
Trể thế này, chắc chắn không có ai đến tìm rắc rối cho cô.
Thi Hạ thở dài, bước tới nhìn số điện thoại là của Lệ Thanh Diễn. Cô hơi nhăn mày.
Khuya thế này anh ta tìm cô làm gì?
«Thi Hạ, sao giờ cô chưa về?» Giọng nói của Lệ Thanh Diễn vang lên trong điện thoại.
Thi Hạ suy nghĩ một lúc, cảm thấy rằng hôm nay không còn gì làm nữa. Hợp đồng bị hủy, chuyện này rất quan trọng.
Cô nghĩ, anh gọi cô về là để nấu cơm.
"Đợi một chút, tôi dọn dẹp xong sẽ về!”
“Tôi đang ở tầng dưới công ty cô!”
Thi Hạ ngây ra, Lệ Thanh Diễn đang ở dưới lầu?
Vậy chiếc xe lúc nãy cô nhìn thầy là của Lệ Thanh Diễn.
Nhưng sao anh lại hứng trí đi đón mình vào ban đêm.
Thi Hạ suy nghĩ một lúc rồi cầm áo khoác bên cạnh mang vào. Trời khuya rồi nên sẽ rất lạnh. Sau đó, cô cầm túi xách đi xuống cầu thang.
Thấy Lệ Thanh Diễn đứng cạnh xe, chợt cô thấy căng thẳng.
“Về nhà thôi!”
Cô rất muốn hỏi, anh muốn ăn gì tối nay, nhưng mở cửa phụ của xe, nhìn thấy hoa hồng trước mặt, Thi Hạ sững sờ.
Thành thật mà nói, trong suy nghĩ đầu tiên của cô thì hoa này không dành cho cô.
Thế nhưng Lệ Thanh Diễn cầm bó hoa đưa cho cô, mỉm cười. Ánh mắt cong cong đẹp như một ngôi sao đang tỏa sáng.
"Chúc mừng sinh nhật, Thi Hạ!”
Thi Hạ hơi bối rối, nhưng cô vẫn cầm bó hoa hồng và nhìn Lệ Thanh Diễn một cách ngớ ngẩn.
Anh ấy biết?
“Sao anh biết hôm nay là sinh nhật tôi?”
Lệ Thanh Diễn mỉm cười, nắm lấy tay cô.
“Dĩ nhiên biết! Đi thôi, hôm nay là sinh nhật cô! Tôi sẽ đưa cô đi chúc mừng sinh nhật!”
Thi Hạ bật cười. Cô đứng trong gió lạnh nhìn nụ cười trên khuôn mặt Lệ Thanh Diễn. Cô đột nhiên cảm thấy như mình có cả thế giới.
Rõ ràng anh chỉ tặng cho cô một bó hoa, kèm theo một câu chúc đơn giản nhưng cô rất xúc động.
“Cảm ơn anh! Lệ Thanh Diễn!”
Thi Hạ nhìn Lệ Thanh Diễn, đột nhiên khẽ nhắm mắt lại, nhón chân lên và hôn nhẹ lên môi anh.
Lệ Thanh Diễn sững sờ. Thi Hạ hôn anh?
Khi cô nhón chân, anh nhìn thấy vết hằn tím trên cổ cô.
“Cổ cô sao vậy?”
Cô chợt nhớ ra cô make up mặt nhưng quên mất phần cổ. Hơn nữa tóc cô khá dài, nếu không ở gần thì sẽ không thấy cổ cô có vết bầm.
Thi Hạ vội vàng che cổ lại, hơi hoảng sợ.
Cô sợ rằng Lệ Thanh Diễn biết chuyện lúc nãy. Sợ anh nổi giận rồi mắng cô vì công việc mà không từ bất kì thủ đoạn nào.
"Tôi ... không có gì, có lẽ do dị ứng!" Cô hơi lảng tránh vấn đề.
Sự lãng tránh của cô khiến cho anh khó chịu. Vì sao? Cô là vợ anh lại không tâm sự với anh những chuyện thế này?
“Xảy ra chuyện gì?” Giọng Lệ Thanh Diễn hơi bực mình.
Thi Hạ cắn môi, nói nhỏ, “ Chẳng phải anh nói sẽ tổ chức sinh nhật cho tôi à?”
Nhưng chuyện cổ cô có vết bầm, bản thân anh thấy quan trọng hơn.
“Cô trả lời câu hỏi của tôi trước!”
Thi Hạ phân vân. Cô sợ nếu cô không nói rõ ràng, thì Lệ Thanh Diễn càng nghi ngờ nhiều hơn vết bầm trên cổ cô.
Trong tiềm thức, Thi Hạ không muốn anh có bất kỳ nghi ngờ nào về bản thân.
Cô sẵn sàng thành thật với anh, nhưng điều đầu tiên, anh phải tin cô.
“Tôi đi gặp nhà cung cấp sản phẩm! Sau đó có một số chuyện không tiện giải thích đã phát sinh!”
Giọng nói của cô càng lúc càng nhỏ. Khuôn mặt cô ngày càng tối đi. Lúc Lệ Thanh Diễn nghe thấy chuyện này thì mặt anh sầm xuống.
Chuyện này có nghĩa là gì, anh không phải là một kẻ ngốc, tất nhiên anh biết!
"Thi Hạ, tại sao cô không có chút ý thức tự vệ nào vậy hả? Hắn ta làm gì cô?” Lệ Thanh Diễn đột nhiên thấy lo lắng.
Thi Hạ lắc đầu, vội vàng giải thích: "Nếu như hắn ta thực sự làm gì tôi thì chắc chắn tôi sẽ nhảy từ trên xuống. Anh sẽ không bao giờ nhìn thấy tôi nữa đâu!»
Thi Hạ nhìn Lệ Thanh Diễn. Cô muốn anh biết lòng trung thành của mình.
Cô có thể chung thủy trong hôn nhân, nhưng anh có thể chung thủy với mình cô được không?