Lệ Thanh Diễn không còn sự lựa chọn nào khác ngoài câu nói, “Thi Hạ! Dù có chuyện gì xảy ra, tôi muốn cô vẫn phài sống!»
Cái con ranh này! Hở chút là đòi chết là sao thế hử?»
«Lúc tối, tôi thực sự sợ chết, chắc chắn sau này sẽ không bao giờ xẩy ra những chuyện tương tự nữa. Lệ Thanh Diễn, anh tổ chức sinh nhật cùng tôi đi! Chúng ta tìm gì đó ăn mừng xem có đổi vận chút nào không?»
Nhìn thấy một cô gái nhỏ bé yếu đuối trong Thi Hạ, trái tim của Lệ Thanh Diễn bỗng trở nên mềm mại.
Rốt cuộc, cô vẫn là một cô bé, một cô bé cần được chăm nom!
"Được rồi, chúng ta đi thôi! Tìm gì chúc mừng nào!»
Chuyện hôm nay, tạm thời Lệ Thanh Diễn bỏ qua, chỉ là tạm thời thôi!
Tuy nhiên, nếu như có bất kì ai muốn làm hại Thi Hạ, chắc chắn anh sẽ khiến người đó phải trả giá cho những hành xử sai lầm với Thi Hạ!
Thi Hạ có phần chưa hiểu, hình như Lệ Thanh Diễn không hỏi cô muôn đi đâu, chỉ đi theo một hướng.
Trong lòng anh đã định hướng đi từ trước?
Hình như anh có kế hoạch sẵn, đúng không nhỉ?
Thi Hạ giật mình nhận ra, cô không giống mình từ sau khi cô ở cạnh Lệ Thanh Diễn.
Cô buông thả bản thân mình quá nhiều, cô cảm thấy sợ khi nghĩ đến chuyện này.
Lệ Thanh Diễn đưa cô đến một nhà hàng.
Đáng lẽ giờ này nhà hàng đã đóng cửa. Nhưng hình như nhà hàng đang chờ họ đến.
Hai người họ đi ra phía ban công ngoài trời trên sân thượng.
Có sẵn bàn ăn, có nến, có rượu vang, và những ánh đèn nhỏ xinh xắn lãng mạn xung quanh.
Trái tim cô nhẹ nhõm đi, cô chưa từng nghĩ anh sẽ chủ động chuẩn bị những thứ này cho mình.
"Chúc mừng sinh nhật!"
Lệ Thanh Diễn mỉm cười. Đột nhiên, những ánh đèn sao trước mặt anh bật sáng. Dưới bầu trời đêm, những ánh đèn sao này càng thơ mộng.
"Anh chuẩn bị trước à?"
Thi Hạ che mặt, cố gắng để bản thân mình không ngạc nhiên. Thật sự cô không thể bình thường nổi, cô vô cùng ngạc nhiên, cả khó tin.
Lệ Thanh Diễn mỉm cười. Anh cảm thấy hài lòng khi nhìn thấy cô xúc động, ngạc nhiên trong mắt cô. Ít nhất đã chứng minh một điều, cô thích!
"Ừ, Bất ngờ không? Cảm thấy xúc động không?"
Thi Hạ gật đầu, khẽ ngước lên nhìn Lệ Thanh Diễn.
Những chuyện ở đây khiến cô phải hoan hô, cô thật sự rất vui.
hai mươi năm qua, từ bé đến lớn, lần đầu tiên có người tặng cho cô một cái sinh nhật đúng nghĩa.
"Thật sự tôi vô cùng ngạc nhiên và cảm động!"Thi Hạ nhìn Lệ Thanh Diễn, đôi mắt cô sáng trưng.
Cô là một cô gái bướng bỉnh, không dễ dàng rơi nước mắt, nhưng hôm nay cô không kiềm chế được nước mắt của mình.
"Lệ Thanh Diễn, anh có biết, tôi không bao giờ tổ chức sinh nhật, đến bà tôi cũng không mừng sinh nhật tôi!" Thi Hạ nói xong khẽ đưa tay lau nước mắt.
Cô chưa từng ghét hay hận ai vì lý do này, người mẹ đã cho cô sinh mạng. Người bà nuôi dạy cô lớn lên.
Những cảm xúc từ trái tim cô, cũng trở nên ít đi từ thời thơ ấu.
Nên cô chưa từng có ham muốn bất kì thứ gì không thuộc về mình.
Thế nhưng cô cũng thấy bàn thân rất đáng thương, chỉ cần ai đó đối xử tốt với cô, thì cô sẽ tín nhiệm người đó.
"Tôi không ghét bà tôi, tôi rất yêu bà! Bà tôi không thể tổ chức sinh nhật cho tôi, vì ngày tôi sinh ra là ngày chết của con gái bà!" Cô nói xong thì nhắm mắt lại.
Lệ Thanh Diễn không bao giờ nghĩ rằng một bữa tiệc sinh nhật được anh sắp xếp cẩn thận, lại khiến Thi Hạ khóc như thế này.
anh lấy khăn giúp cô lau nước mắt. Anh gần như rất ít khi thấy phụ nữ khóc bao giờ. Lần đầu tiên là ở nhà họ Thi. Bạch Thù nhục mạ khiến cho một người bật khóc, người đó có lẽ là mẹ cô.
Lần thứ hai, có lẽ là bản thân cô.