Chu Trì nói xong, cưỡi lên mô tô, đạp chân ga, cả người và xe lao đi như tên bắn.
Thẩm Loan nhìn bóng lưng phía xa của chàng trai, đáng lẽ trong lòng phải cảm thấy như trút được gánh nặng, nhưng không hiểu sao vẫn cứ thấy nặng nề.
Lúc này, một chiếc xe taxi dừng cạnh người cô: “Cô này, có đi xe không?”
Thẩm Loan mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ: “Đuổi theo chiếc mô tô phía trước.”
“Việc này...” Ánh mắt lái xe lộ ra vẻ khó xử.
“Tiền xe gấp đôi.”
“Được! Cô gái ngồi cho vững vào!”
Nói xong, đạp chân ga hết cỡ.
Thẩm Loan vô thức níu vào tay vịn, ánh mắt nhìn chằm chằm Chu Trì ở phía trước đã cách một khoảng lớn: “Làm phiền bác tài nhanh lên.”
“Yên tâm đi, không bị mất dấu đâu. Đảm bảo không làm trễ việc bắt gian tại giường của quý khách!”
“...”
Lúc đi qua giao lộ đèn xanh đèn đỏ, chỉ còn ba giây là đèn đỏ, lái xe chuẩn bị dừng xe.
Thẩm Loan đột nhiên lên tiếng: “Đi tiếp!”
Giọng nói vừa đột ngột lại vừa vội, vô tình mang theo vài phần sắc bén và áp bách khiến tài xế không khỏi căng thẳng, vô thức làm theo.
Nhưng vì đèn báo đã nhảy màu, xe cánh trái đã khởi động, hai bên lập tức sượt qua nhau, khoảng cách cũng chỉ 10 centimet.
“Ông nội nhà mày! Rốt cuộc có biết lái xe không thế?”
Đối phương cất tiếng chửi, tài xế taxi định chửi lại nhưng bị Thẩm Loan cản: “Đừng lãng phí thời gian.”
“Cô gái, vừa rồi cô suýt thì hại chết tôi đấy! Tình huống thế kia sao có thể bảo đi là đi được? May mà tôi phản ứng nhanh, tay lái cứng...”
“Im miệng! Phía trước chuẩn bị rẽ trái, chú theo sát cho tôi.”
“Ha ha, tôi nói này sao cô...”
“Không muốn bị nhận khiếu nại thì khuyên chú tốt nhất nên im lặng đi.”
Lái xe không nói nữa.
Khoảng chừng mười lăm phút sau, xe gắn máy lái tới vòng xuyến, tốc độ càng lúc càng nhanh.
Trước mắt đột nhiên rộng rãi, ba làn đường vừa rộng vừa bằng phẳng, lái xe nhỏ giọng lẩm bẩm: “Đều ra ngoài đường vành đai rồi, còn phải bao lâu nữa mới...”
Sắc mặt Thẩm Loan hơi thay đổi: “Chú bảo đây là chỗ nào cơ?”
Lái xe bị giọng nói sắc bén của cô làm giật nảy mình, suýt thì run tay: “Sao cô có vẻ căng thẳng quá thế?”
“Tôi hỏi chú, đây là nơi nào?”
Lái xe dùng khóe mắt liếc cô một cái, ầy, gương mặt kia trắng như giấy vậy: “Đây, đây là đường cao tốc vành đai ngoài Xuân Trần, có vấn đề gì sao?”
Đường Xuân Trần!
Đây chính là nơi mà kiếp trước Chu Trì gặp phải tai nạn xe!
Chẳng lẽ thực sự không có cách nào thay đổi quỹ đạo vận mệnh ư?
Không!
Cô không tin!
Nếu như không có cách nào thay đổi, vậy ý nghĩa của việc sống lại là gì?
Chẳng lẽ chờ đợi cô vẫn là cảnh bị moi nội tạng, chết không nhắm mắt ư?
“Dừng xe!”
Lái xe sững sờ luôn: “Không… theo nữa à?”
“Tôi bảo chú dừng xe!”
Kít...
Xe phanh gấp một cái, Thẩm Loan nhân lúc này đá luôn ông ta xuống, cũng trách tài xế ỷ vào tuổi nghề lái xe cho nên không cài dây an toàn.
Thẩm Loan chuyển sang vị trí lái, bóp côn, sang số, đạp ga.
Toàn bộ quá trình chỉ mất mấy giây, nhanh đến mức làm cho người ta không kịp phản ứng. Chờ tới khi tài xế taxi hiểu ra thì chỉ thấy đuôi xe đã lao vụt về phía xa.
“Xe của tôi! Cướp!”
Vì ban nãy dừng lại, rồi đổi chỗ, cho nên chậm trễ thời gian, xe taxi đã kéo ra một khoảng cách lớn với xe máy. Thẩm Loan chỉ có thể điên cuồng tăng tốc mới miễn cưỡng thấy được Chu Trì ở ngã tư đường.
Chỉ cần chậm thêm một giây, chờ khi băng qua ngã tư đường, sẽ mất dấu chàng trai kia, đến lúc đó...
Không thể lường được!
Thẩm Loan nắm chặt tay lái, liên tục thay đổi giữa bóp côn, phanh lại, chân ga, cần số.
Ban đầu không thạo, giờ dần trở nên tốt hơn, theo khoái cảm lao băng băng trên đường, sự kích động sục sôi trong máu cũng theo nhau mà tới!
Nhất định không được giẫm lên vết xe đổ. Cô tự nói với mình!