Xe gắn máy phi như bão táp ở phía trước, xe taxi đuổi sát phía sau.
Kỹ thuật lái xe của người này nhuần nhuyễn hơn người kia, trình lạng lách đánh võng của người này ngang tàng hơn người kia.
Ba làn đường song song rẽ vào con đường bên trái, đi vào làn đường hai chiều. Chu Trì ỷ vào xe gắn máy có thể tích nhỏ, lạng lách loạn trong dòng xe, Thẩm Loan ở phía sau nghiến răng nhìn thẳng.
Người này điên rồi!
Có lòng muốn chết đây mà!
Bíp... bíp...
Cô điên cuồng ấn còi, ra hiệu cho Chu Trì dừng lại, đáng tiếc không có ích lợi gì.
Đúng lúc này, một chiếc xe hàng lớn chạy nhanh từ phía đối diện tới, Thẩm Loan trợn trừng muốn rách cả mí mắt.
Vì rơi vào điểm mù của thị giác cho nên chủ nhân của xe gắn máy hoàn toàn không phát hiện được nguy hiểm sắp tới, thậm chí chuẩn bị lấn đường đi, nếu làm vậy thì chẳng khác nào tự chui đầu vào lưới.
Vào giây phút ngàn cân treo sợi tóc, xe taxi đột nhiên lao ra, dùng tốc độ nhanh hơn va vào...
Két!
Một tiếng vang rất lớn!
Dự đoán được góc độ, Thẩm Loan đánh lái về bên phải, sau đó kéo phanh tay, thân xe đột ngột lao ra, chắn theo chiều ngang, lại hòa vào làn xe bên phải, miễn cưỡng né được chiếc xe hàng không kịp phanh lại.
Cửa kính phía trước vỡ vụn, đầu xe nát bấy, điều duy nhất đáng mừng là cuối cùng chiếc xe cũng dừng lại.
Thẩm Loan gục trên tay lái, chất lỏng ấm áp chảy xuống theo gương mặt, uốn lượn đến bên môi, chảy vào trong miệng.
Vị máu nồng đậm phút chốc tràn ngập đầu lưỡi.
Một giây trước khi ngất đi, cô trông thấy gương mặt bối rối, luống cuống của Chu Trì, miệng há ra muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ có thể mặc cho bản thân rơi vào bóng tối sâu thẳm.
Cùng lúc đó, cùng con đường đó, trên chiếc Mercedes màu đen.
“Có chuyện gì thế?” Người đàn ông đang chợp mắt đột nhiên lên tiếng hỏi.
Lăng Vân giật mình, gãi đầu: “Lục gia, anh không ngủ ạ?”
Người đàn ông đột nhiên mở mắt, con ngươi thâm thúy như loại đá Hắc Diệu cực phẩm lóe ra vẻ sắc bén.
“Hình như phía trước có tai nạn xe, đường bị tắc rồi...” Lăng Vân nuốt nước bọt một cái: “Làm sao bây giờ ạ?”
“Gọi điện thoại cho Tam gia, anh ấy sẽ cho người tới xử lý.”
“Vâng.”
Thẩm Loan mơ một giấc mơ rất kỳ lạ.
Trong mơ, cô đang một mình trong một trận kéo co, trước mắt bị sương mù che kín làm cho cô không thể thấy rõ được mặc của đối thủ. Niềm tin duy nhất chỉ có chiếc dây thừng nắm chặt trong tay, dùng sức, dùng sức, cố gắng dùng sức!
Cô có một dự cảm mạnh mẽ, một khi buông tay, thứ chờ đợi cô chính là vĩnh viễn không trở lại được.
“Cô tỉnh rồi?”
Thẩm Loan nhìn chằm chằm trần nhà, nghe được tiếng nói, tròng mắt đảo một vòng, ánh mắt rơi xuống bên hông.
Gương mặt ngạc nhiên của chàng trai đập vào mắt, giống như đã cách mấy đời.
“Chu... Trì?” Cổ họng khô khốc, mới cất tiếng đã không lưu loát được.
“Đúng, tôi đây! Cô cảm thấy thế nào? Đầu có choáng không? Có muốn nôn không?”
“Nước.”
“Nước? Được, tôi đi lấy cho cô!”
Chu Trì luống cuống tay chân, suýt thì đụng đổ cốc thủy tinh, may là không sao, cuối cùng kề ống hút đến bên miệng Thẩm Loan.
Cô ngậm lấy, hút nhẹ một hơi, chất lỏng ấm áp trượt vào thực quản, lúc này cổ họng khô khốc mới giành được sức sống mới.
Chờ cô uống hết một cốc nước, Chu Trì lại hỏi: “Uống nữa không?”
Thẩm Loan lắc đầu.
Anh ta cất cốc đi, hạ giọng nói: “Bác sĩ làm kiểm tra toàn diện cho cô rồi, xương cốt và nội tạng không sao, nhưng da bị trầy, dễ nhiễm trùng. Trán bên trái bị mảnh thủy tinh quẹt làm bị thương, va chạm tạo thành chấn động não nhỏ...”
Nói tóm lại, không có vết thương trí mạng, nhưng lại có khá nhiều vết thương nhỏ.
“... Xin lỗi, tất cả đều là...”
“Tôi ngủ bao lâu rồi?” Thẩm Loan ngắt lời anh ta.
Môi mỏng của Chu Trì nhếch lên, trầm giọng nói: “Ba tiếng rồi.”
“Bây giờ là mấy giờ?”
“Chín giờ mười lăm phút tối.”
Thẩm Loan nhíu mày, sờ soạng dưới chăn bông một trận.
“Cô tìm gì thế?”
“Túi xách.”
“Ở đây.” Chu Trì đưa cho cô.
Thẩm Loan không nhận, chỉ nói: “Đưa di động cho tôi.”
Chu Trì làm theo, bây giờ anh ta đang bị sự áy náy vô cùng và sợ hãi bủa vây, cho dù Thẩm Loan muốn anh ta đi chết, một mạng đổi một mạng, anh ta cũng sẽ không do dự.