Tố Thư bước vào căn phòng ngủ của con trai mình và Tư Giai. Không khí ở đây đang cực kỳ căng thẳng, phải nói là căng đứt dây đàn. Bạch Duệ Thần ánh mắt sắc lạnh nhìn Tư Giai cứ như là muốn ăn tươi nuốt sống người phụ nữ này vậy đấy.
Tư Giai cũng không có kém cạnh một chút nào đâu. Ngoài mặt cô ta bày ra bộ mặt đau khổ nhưng ở trong lòng của cô ta đang không ngừng mắng chửi Bạch Duệ Thần.
"Hai đứa có chuyện gì mà cãi nhau ầm ĩ cả nhà lên thế?"
Tố Thư đưa mắt nhìn hai đứa nó, lên tiếng hỏi xem rốt cuộc là chuyện gì đang xảy ra. Tuy bà ta đã biết rõ nguyên nhân hai đứa chúng nó cãi nhau là vì việc gì.
Bạch Duệ Thần nhìn thấy mẹ mình, hắn ta cũng chỉ cúi đầu một cái, nhưng lại không mở miệng nói gì. Bây giờ, khuôn mặt của Bạch Duệ Thần trông cực kỳ khó coi, hắn ta cũng chẳng muốn nói chuyện một chút nào.
Tư Giai nghe thấy tiếng nói vang lên thì cô ta ngay lập tức quay sang chỗ của Tố Thư, lập tức chạy về phía của bà ta. Cô ta bày ra cái khuôn mặt cứ vừa như bị Bạch Duệ Thần bắt nạt vậy, khóc lóc ỉ ôi như là muốn mách lẻo vậy.
"Mẹ, mẹ xem anh ấy đi. Bạch Duệ Thần anh ấy đã có người phụ nữ khác ở bên ngoài thì thôi đi, nay anh ấy lại mắng chửi con thậm tệ nữa. Mẹ nói xem có phải anh ấy quá đáng lắm hay không?"
Tư Giai cầm chiếc áo sơ mi mà trên đó có dính một vết son màu đỏ đưa cho Tố Thư xem. Cô ta nước mắt nước mũi, cứ như là muốn nhờ mẹ chồng đòi lại công bằng cho mình vậy. Cô ta thật sự không cam tâm khi bị Bạch Duệ Thần mắng như vậy một chút nào.
Tố Thư cầm lấy chiếc áo sơ mi trắng từ trên tay của con dâu, bà ta thấy trên đó in đậm một vết son màu đỏ ửng, bà ta đoán rằng Bạch Duệ Thần chắc chắn đã xảy ra quan hệ với người phụ nữ khác. Bà ta quay sang hỏi Bạch Duệ Thần.
"Bạch Duệ Thần, con mau nói đi, chuyện này là sao?"
Thấy Tố Thư nghiêm mặt như vậy, trong lòng của Tư Giai vui mừng như mở cờ trong bụng. Cô ta cứ nghĩ mẹ chồng của mình sẽ mắng cho Bạch Duệ Thần một trận cơ.
Khuôn mặt của Bạch Duệ Thần vẫn như vậy, chẳng thay đổi một chút nào, chẳng hề tỏ ra hối hận hay là sợ hãi một chút nào cả, thái độ vẫn cứ như vậy.
"Như mẹ thấy thôi! Mà chuyện này cũng chẳng có gì cả, chỉ là Tư Giai làm quá lên mà thôi!"
Cái gì?
Cô ta làm quá lên ư?
Chẳng lẽ chồng cô ta ra ngoài tìm người phụ nữ khác mà cô ta vẫn phải giữ im lặng, coi như không có chuyện gì xảy ra hay sao? Không! Cô ta không phải là người phụ nữ hiền lành gì, cô ta không thể nào chấp nhận được việc này được. Vậy mà Bạch Duệ Thần lại còn dám nói cô ta làm quá lên!
Hai mắt của Tư Giai trợn to như không thể nào tin nổi!
"Bạch Duệ Thần, anh dám nói em làm quá lên sao?"
Tư Giai căm phẫn nhìn về phía Bạch Duệ Thần, hai tay của cô ta vẫn còn nắm chặt lấy tay của Tố Thư, trán của cô ta nổi lên những đường gân xanh. Dường như người phụ nữ này đang không thể kiềm chế được bản thân mình mà muốn xông lên mắng chửi Bạch Duệ Thần.
Tố Thư thấy cánh tay của Tư Giai đang siết chặt cánh tay của bà ta lại. Bà ta biết câu nói của Bạch Duệ Thần đã khiến cho đứa con dâu này tức giận lên thật rồi!
Bà ta hơi liếc nhìn về phía của Bạch Duệ Thần, lên tiếng cứ như là đang muốn trách mắng hắn ta vậy đấy.
"Duệ Thần, sao con có thể nói như vậy với con bé chứ? Dù sao con bé nó cũng là vợ của con mà, con không thể nói năng nhẹ nhàng hơn hay sao?"
Bà ta nói như là đang trách móc Bạch Duệ Thần vì ăn nói ngỗ nghịch như vậy nhưng thực chất Tố Thư là đang nhắc nhở con trai mình. Bà ta biết con trai mình là người dễ nóng giận, là người thẳng tính, có gì nói đó.
Nhưng cũng không thể vì như vậy mà không để ý đến hậu quả của sau này được.
Tố Thư là một người phụ nữ thận trọng, bà ta luôn luôn lo xa về mọi chuyện. Bà ta sợ rằng, để cho đứa con dâu này của mình tức giận rồi chạy về nhà mẹ đẻ của mình mách cha mẹ là Bạch Duệ Thần bắt nạt nó, đến lúc đó Bạch Duệ Thần cũng không có lợi một chút nào cả. Nếu Bạch Duệ Thần muốn dành lại chức vụ tổng giám đốc kia cũng cần đến sự giúp đỡ một phần của nhà họ Tư đấy.
Tuy thế lực của nhà họ Tư không mạnh nhưng dù sao hai mươi phần trăm cổ phần ở trong tay của bọn họ không phải là không có lợi cho Bạch Duệ Thần. Tuy hai mươi phần trăm đó rất ít ỏi so với số cổ phần ở trong tay của Bạch lão gia. Nhưng thà có còn hơn không có.
Tố Thư dù sao cũng là một người mẹ. Bà ta không đành lòng nhìn con trai mình phải thất vọng như vậy. Bà ta muốn cho con trai của mình có được những gì tốt đẹp nhất, những gì mà Bạch Duệ Thần muốn bà ta luôn đem lại cho hắn ta.
Không biết lần này bà ta có thể giúp sức cho con trai của mình hay không, nhưng bà ta nhất định sẽ âm thầm giúp đỡ Bạch Duệ Thần. Một phần là vì con trai mình, cũng là một phần vì bà ta không muốn nhìn thấy cả gia sản của nhà họ Bạch rơi vào trong tay đứa con hoang của chồng bà ta, Bạch Hạo Vân kia.
Vì thế, bà ta mới cố gắng nhắc nhở con trai mình, là không được chọc giận Tư Giai. Bạch Duệ Thần vẫn còn cần vào sự giúp đỡ của người phụ nữ này, thế nên tuyệt đối không được khiến cho cô ta giận dỗi như vậy được.
Tuy tội của Tư Giai gây ra cho con trai bà ta là rất lớn đấy. Bà ta cũng rất tức giận, nhưng Tố Thư vẫn phải cắn răng nuốt cơn giận xuống. Nếu không phải nhà họ Tư vẫn còn giá trị lợi dụng với Bạch Duệ Thần, thì chắc chắn bà ta sẽ dạy cho đứa con dâu xấc xược này của mình một bài học rồi.
Bà ta biết Bạch Duệ Thần con trai của bà ta vẫn không thể nào chấp nhận được việc mà người phụ nữ này đã làm. Nhưng phải nhịn, nhất định phải nhịn nhịn nhục nếu như muốn làm chuyện lớn.
Người ta thường nói, quân tử trả thù mười năm chưa muộn. Đến lúc Bạch Duệ Thần đòi lại được vị trí tổng giám đốc kia từ tay của Bạch Hạo Vân thì đến lúc đó, cho dù nó có muốn ly hôn với người phụ nữ này, bà ta cũng chẳng có ý kiến gì.
Nhưng lúc này không phải là lúc đó. Bây giờ, việc mà Bạch Duệ Thần cần phải làm là tiếp tục cố gắng, cùng với sự giúp đỡ của bà ta cùng với nhà họ Tư, bà ta không tin rằng con trai của bà ta là Bạch Duệ Thần không dành lại được vị trí tổng giám đốc từ trong tay của đứa con hoang kia. Tố Thư chắc chắn rằng, Bạch Duệ Thần nhất định sẽ làm được, chắc chắn là như vậy.
Bạch Duệ Thần nhận ra hàm ý ở đằng sau lời nói của mẹ mình. Hắn ta biết mẹ mình đang lo lắng điều gì. Nhưng mẹ của hắn đã lo xa quá rồi. Bạch Duệ Thần tức giận là thật, nhưng không phải là hắn không biết suy nghĩ xem mình phải làm gì và không thể làm gì.
Bạch Duệ Thần khẳng định một trăm phần trăm rằng, cho dù có được sự giúp đỡ của nhà họ Tư thì cũng chẳng giúp ích được gì đâu. Nếu giúp được, Bạch Duệ Thần hắn cũng không phải cãi nhau với Tư Giai đến cái mức độ này. Đầu óc của Bạch Duệ Thần thông minh như vậy, làm sao mà không biết mình cần phải làm gì chứ?
Bạch Duệ Thần nhìn mẹ mình, giọng nói phát ra vẫn mang theo khí thế lạnh lẽo như vậy, nhưng lại có một phần muốn nói là mẹ không cần phải lo lắng thái quá.
"Mẹ! Con biết bản thân mình đang làm gì và con cũng biết bản thân con nên làm gì! Mẹ không cần phải lo lắng như vậy đâu, hại sức khỏe của mẹ lắm."
Lúc này, Tố Thư mới cảm thấy an tâm hơn một chút. Có lời nói này của con trai mình là bà ta cảm thấy yên tâm rồi, không cần phải lo lắng thêm nữa.
Còn về phía Tư Giai, bản thân của cô ta vốn là người không có đầu óc, chính vì vậy mới không nhận ra lời ẩn ý ở sâu trong lời nói của người mẹ chồng đáng kính kia của cô ta. Tư Giai còn nghĩ rằng bà ta còn đang bênh vực cô ta cơ. Nói cô ta ngu ngốc cũng chẳng sai một chút nào cả!
Trong lòng của người phụ nữ này còn đang mong chờ việc Tố Thư sẽ mắng cho Bạch Duệ Thần hắn một trận. Nhưng không, cô ta phải thất vọng lần nữa rồi.
Bạch Duệ Thần cầm lấy chiếc áo vest trong tủ. Hình như là hắn đang muốn ra ngoài thì phải.
Đúng là như vậy!
Bạch Duệ Thần hắn thật không muốn ở đây mà cãi nhau với người phụ nữ kia thêm một chút nào nữa. Bạch Duệ Thần hắn sắp kiệt sức vì cãi nhau với cô ta rồi, hắn thật không muốn ở đây thêm một giây phút nào nữa.
Thấy Bạch Duệ Thần lướt qua mình, Tố Thư lên tiếng hỏi con trai.
"Duệ Thần, con muốn đi đâu? Con còn chưa ăn cơm đâu. Ở lại ăn gì xong rồi hẵng đi!"
"Con ra ngoài một chút thôi. Mà lúc này con không có tâm trạng nào để ăn cơm, mọi người cứ ăn trước đi, không cần phải chờ con đâu."
Nói xong, Bạch Duệ Thần mở cửa phòng, đi thẳng một mạch xuống nhà, đánh xe đi. Không ai biết Bạch Duệ Thần là đang muốn đi đâu cả?
"Mẹ, mẹ xem anh ấy đi kìa!"
Tư Giai làm ra vẻ ấm ức quay sang chỗ của mẹ chồng mình, làm như cô ta không cam tâm thì phải.
Tố Thư phải khiến cho đứa con dâu của mình nguôi giận, không thể để nó chạy về nhà mách cha mẹ ruột của mình được. Đến lúc đó thì hỏng hết mọi chuyện. Bà ta đành kiếm một cái cớ nào đó để dỗ ngọt cô ta.
"Tư Giai, mẹ biết là Duệ Thần nó không phải với con! Nhưng con nên thông cảm cho nó, tâm trạng của nó đang không tốt mà! Để nó nguôi giận, nhất định nó sẽ quay về xin lỗi con thôi. Con tin mẹ đi!"