"Tư Mộc, em đang vẽ vời cái gì thế?"
Bạch Hạo Vân nhìn người con gái đang cặm cụi vẽ vời kia, khuôn mặt của Bạch Hạo Vân hiện lên đầy sự tò mò. Không biết là Tư Mộc đang vẽ cái gì vậy ta? Bạch Hạo Vân thật sự cũng rất muốn biết đấy.
Bạch Hạo Vân hơi vươn đầu mình, cố gắng nhìn xem xem thứ mà Tư Mộc đang vẽ, đó rốt cuộc là cái gì. Ở trên chiếc bàn mà Bạch Hạo Vân đã chuẩn bị cho Tư Mộc kia bày bao nhiêu là bản vẽ, những hình thù ở trên đó cực kỳ là đa dạng.
Bạch Hạo Vân hiểu rằng cô gái nhỏ này có đam mê vẽ vời, thế nên anh mới chuẩn bị cho Tư Mộc một chiếc bàn nhỏ đặt ở một góc ở trong căn phòng này, để cho cô thoả mãn đam mê của mình mỗi khi buồn chán.
Nhưng mà Bạch Hạo Vân không thể tưởng tượng được rằng, Tư Mộc đang bị bệnh mà ngồi đây vẽ suốt cả ngày trời. Anh đã kêu Tư Mộc đi nghỉ ngơi để cho sức khỏe hồi phục hoàn toàn rồi mà, sao người con gái này lại không chịu nghe lời cơ chứ?
Thật đúng là khiến cho Bạch Hạo Vân anh phải lo lắng mà!
Tư Mộc vừa mới ốm dậy, không chịu nghỉ ngơi mà cứ cặm cụi ngồi đây vẽ. Cô gái nhỏ này cũng thật là, chẳng bao giờ chịu quan tâm đến sức khỏe của bản thân mình một chút nào cả. Điều này đúng là phải trách phạt.
Trong lòng của Bạch Hạo Vân vẫn không ngừng lo lắng, anh sợ rằng Tư Mộc không nghỉ ngơi cho đủ thì sức khỏe của cô sẽ ngày càng suy giảm. Bạch Hạo Vân biết bản thân của mình đã lo lắng quá mức rồi, nhưng anh không thể nào không lo lắng cho được.
Người con gái tên Tư Mộc này là người mà Bạch Hạo Vân yêu đến tận xương tuỷ. Anh không muốn nhìn thấy Tư Mộc phải chịu bất cứ một thiệt thòi nào cả. Mỗi khi nhìn thấy cô khóc, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ cảm thấy cực kỳ đau lòng. Bạch Hạo Vân đã từng thề rằng sẽ không để cho người con gái này rơi một giọt nước mắt nào cả.
Nhìn Tư Mộc lao lực như vậy, Bạch Hạo Vân cảm thấy cực kỳ đau lòng. Tư Mộc có thể lệ thuộc vào Bạch Hạo Vân một chút có được hay không? Như thế Bạch Hạo Vân còn cảm thấy hạnh phúc hơn là nhìn thấy người con gái mình yêu cố gắng trở nên quật cường như vậy.
Bạch Hạo Vân biết Tư Mộc cảm thấy khó xử khi cứ dựa dẫm mãi vào Bạch Hạo Vân. Nhưng cô lại không biết rằng Bạch Hạo Vân cực kỳ mong muốn cô như vậy đấy. Bạch Hạo Vân mong muốn Tư Mộc dựa dẫm vào anh nhiều hơn.
Như vậy, Bạch Hạo Vân sẽ được ở bên cạnh giúp đỡ người con gái mà mình yêu, như vậy còn gì hạnh phúc hơn nữa cơ chứ! Bạch Hạo Vân mong ước điều này từ lâu lắm rồi, nhưng mà anh vẫn không thể làm được.
Bởi vì, Tư Mộc vẫn luôn gồng mình chống đỡ, cô không muốn dựa dẫm vào người khác, muốn chính bản thân mình tự đứng dậy sau khi vấp ngã. Bạch Hạo Vân hiểu rõ, như vậy sẽ là rất tốt cho Tư Mộc, nhưng Bạch Hạo Vân chẳng mong muốn điều đó một chút nào cả.
Nhưng Bạch Hạo Vân không muốn khiến cho Tư Mộc phải buồn lòng hay là dập tắt mọi hy vọng của người con gái này. Chính vì thế, Bạch Hạo Vân mới phải miễn cưỡng đồng ý cho Tư Mộc ra ngoài tìm việc làm.
Bởi, Bạch Hạo Vân muốn nhìn thấy Tư Mộc nở nụ cười hạnh phúc, anh muốn nhìn thấy người con gái ấy luôn vui vẻ chứ không phải cứ cả ngày sầu não ở trong căn nhà này. Như thế, chẳng khác gì Bạch Hạo Vân đang giam lỏng Tư Mộc cả.
Nếu mà như vậy, Tư Mộc sẽ rất buồn. Bạch Hạo Vân hoàn toàn nhìn thấu tâm tư của người con gái này. Anh thấy tuy trước mặt Bạch Hạo Vân anh, Tư Mộc luôn luôn cười rạng rỡ. Nhưng ở phía sau, người con gái này cũng cảm thấy buồn.
Cô buồn vì không giúp được gì, buồn vì suốt ngày ở nhà ăn không ngồi rồi. Nếu thật là như vậy, Bạch Hạo Vân có khác gì đứa em trai không bằng cầm thú kia của mình, Bạch Duệ Thần chứ?
Bạch Duệ Thần đã làm khổ người con gái này cả một đời rồi, Bạch Hạo Vân không muốn nhìn thấy Tư Mộc sầu não khi ở bên cạnh Bạch Duệ Thần đâu. Bạch Hạo Vân muốn nhìn thấy người con gái này vui vẻ là anh đã mãn nguyện lắm rồi. Chính vì thế, Bạch Hạo Vân mới gật đầu đồng ý cho phép Tư Mộc ra ngoài tìm việc làm. Bạch Hạo Vân cũng đã suy nghĩ chuyện này rất lâu rồi, nhưng bây giờ mới có thể nói ra được.
Tư Mộc muốn ra ngoài làm, Bạch Hạo Vân đồng ý, nhưng bắt buộc phải có một điều kiện. Đó là sức khỏe của Tư Mộc phải hoàn toàn ổn định đã, Bạch Hạo Vân nhất định đem cái sức khỏe như hiện tại đây ra ngoài đâu.
Lỡ xảy ra chuyện gì thì sao chứ?
Bạch Hạo Vân chính là đang lo lắng điều này đây!
Bạch Hạo Vân cứ ngỡ Tư Mộc sau khi trở về phòng, cô sẽ vì được ra ngoài làm việc mà nghỉ ngơi cho thật tốt để mau chóng khỏe lại. Thật không thể ngờ rằng, cả ngày hôm nay có lẽ đã cắm cúi vẽ vời chứ không hề nghỉ ngơi một chút nào cả.
Còn làm sao Bạch Hạo Vân anh đoán ra ư?
Nhìn một đống bản vẽ đang bày trên bàn kia là đoán ra mà! Tập giấy dày cộp thế kia, cho dù là hoạ sĩ danh tiếng đến mấy cũng phải mất một ngày để vẽ ra. Mà Tư Mộc chỉ là người bình thường, vẽ được như thế kia thì chắc chắn phải vẽ rất lâu, không phải mới ngồi vào là vẽ được ngay đâu.
Nhưng điều này thật sự khiến Bạch Hạo Vân anh cảm thấy lo lắng đấy.
Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc chưa khỏe lại mà đã cật lực vẽ vời như vậy, hại bản thân mình lắm. Đã thế, người con gái này còn mải mê vẽ đến mức quên ăn quên uống thế này, thật là đáng giận mà.
Cô gái này, không bao giờ khiến cho người ta bớt lo cho được. Tư Mộc cứ phải làm cho Bạch Hạo Vân cảm thấy lo lắng mới được cơ! Nhưng không sao, Bạch Hạo Vân yêu cô gái này như vậy mà, ngày nào anh chẳng quan tâm lo lắng cho cô gái nhỏ này của mình.
Sau khi Trình Mục Vĩ trở về nhà, Bạch Hạo Vân cứ ngỡ Tư Mộc đã ngủ nên không muốn làm phiền cô, thế nên Bạch Hạo Vân đi thẳng một mạch về phòng của mình. Bạch Hạo Vân thu xếp công việc, sau đó đọc sách một lúc, chẳng mấy chốc mà đã đến trưa.
Bạch Hạo Vân căn dặn người giúp việc chuẩn bị thức ăn cho Tư Mộc, anh sợ cô lúc đó ăn có một chút cháo, sợ rằng cô sẽ đói. Sau khi người làm chuẩn bị xong, Bạch Hạo Vân còn đến gõ cửa phòng của Tư Mộc, hỏi xem cô gái này có đói hay là không.
"Tư Mộc, em đói không? Ở đây có một chút cháo, nếu đói thì ra đem vào ăn đi cho khỏe này!"
Lúc đó, Bạch Hạo Vân cứ nghĩ cô đang ngủ chứ anh không ngờ rằng người con gái này lại đang cặm cụi vẽ vời. Lúc đó, giọng nói của Tư Mộc truyền ra ngoài còn mang theo vẻ mệt mỏi nữa chứ, khiến cho Bạch Hạo Vân tưởng rằng mình đang làm phiền cô.
"Bạch Hạo Vân à, tôi thật sự không cảm xúc đói. Tôi vừa mới ăn no xong, không còn bụng để ăn nữa đâu."
Lúc sáng ăn một đống thức ăn như vậy, giờ ăn nổi mới lạ ấy. Bụng của cô có phải là cái bụng không đáy đâu mà bảo cô ăn nhiều như vậy chứ? Muốn biến cô thành heo chắc? Tư Mộc thật sự không muốn biến thành một con heo to tròn đâu, như thế thì xấu lắm. Mà khi đó, sự tập trung của cô còn ở trên mấy cái bản vẽ, ai mà còn tâm trạng ăn nữa cơ chứ.
Bạch Hạo Vân sợ bản thân mình làm phiền cô, thế là anh đành phải bưng bát cháo kia xuống nhà để vào trong bếp. Bạch Hạo Vân sợ Tư Mộc bất chợt bị đói nên mới để ở trên bàn, để cho cô dễ dàng nhìn thấy. Lỡ có đói thì lấy mà ăn.
Thế là cả ngày hôm nay, Tư Mộc cứ nhốt mình ở trong phòng, không chịu ra ngoài. Cô vẽ vời đến mức quên cả đi ra ngoài. Chẳng mấy chốc, hoàng hôn cũng đã buông xuống khắp thành phố.
Bạch Hạo Vân thấy Tư Mộc mãi không xuống nhà, trong lòng của anh bỗng dấy lên cảm giác lo lắng. Liệu có phải Tư Mộc xảy ra chuyện gì hay không? Sao từ sáng đến giờ Tư Mộc không xuống nhà?
Chẳng lẽ Tư Mộc lại bị phát sốt ư? Không được! Bạch Hạo Vân phải lên xem tình hình của người con gái này thế nào, không thể để người con gái này xảy ra chuyện gì nguy hiểm đến tính mạng được. Bạch Hạo Vân không muốn điều đó xảy ra.
Trình Mục Vĩ trước khi đi đã dặn dò anh, tuyệt đối phải chú ý kỹ đến người con gái này, nếu có dấu hiệu như là sốt cao đột ngột hay là khó thở thì phải gọi điện thoại cho Trình Mục Vĩ ngay lập tức, không được phép lơ là.
Vì thế, Bạch Hạo Vân mới không ngừng lo lắng, anh chạy như bay lên phòng của Tư Mộc. Bạch Hạo Vân còn sợ Tư Mộc khóa cửa lại, anh lại một lần nữa chạy xuống nhà để lấy chìa khóa rồi lại chạy lên.
Nhưng khi vừa mở cửa ra, cảnh tượng đập vào mắt của anh đó chính là người con gái kia đang thảnh thơi vẽ tranh, như không biết chuyện gì đang xảy ra vậy! Tư Mộc tập trung đến mức không biết Bạch Hạo Vân đã lên đây từ lúc nào cũng không hay.
Ngay cả tiếng thở hồng hộc kia của Bạch Hạo Vân lớn như thế mà người con gái này cũng không nghe thấy. Bạch Hạo Vân sau khi hít thở đều đặn, anh lấy làm tò mò, Tư Mộc làm gì mà chăm chú như vậy chứ? Ngay cả Bạch Hạo Vân anh đang ở đây cũng không biết!
Bạch Hạo Vân tiến đến, ghé sát vành tai của người con gái mà hỏi khiến cho Tư Mộc giật thót tim một cái. Quay sang mới biết khuôn mặt của Bạch Hạo Vân đang ghé sát mặt của mình.
Tư Mộc thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa thì tim ở trong lồng ngực của cô đã nhảy ra ngoài rồi. Bạch Hạo Vân đúng là có năng khiếu hù doạ người ta thật đấy. Tư Mộc đưa tay lên ngực, hai mắt của cô hơi liếc nhìn Bạch Hạo Vân.
"Bạch Hạo Vân, anh lên đây từ khi nào vậy? Anh có biết suýt chút nữa là anh hại tôi mất luôn cái mạng này rồi đấy!"