"Bạch Duệ Thần, anh đừng có lấy cái lý do Bạch Hạo Vân là anh trai của anh ra đây. Đừng có tưởng tôi không biết mối quan hệ chẳng khác gì kẻ thù giữa hai người."
Tư Mộc cũng chỉ được nghe những lời giúp việc nói sơ sơ là Bạch Hạo Vân cực kỳ bất hoà với em trai mình. Trước đây Tư Mộc còn không tin. Nhưng sau khi biết được "đứa em trai" trong lời nói của những người giúp việc kia là Bạch Duệ Thần thì cho dù Tư Mộc có không muốn tin cũng không được.
Mi tâm của Bạch Duệ Thần hơi giật giật. Thật không thể ngờ rằng, Tư Mộc này lại biết rõ mối quan hệ giữa hắn với lại Bạch Hạo Vân như vậy. Nhưng điều mà khiến cho Bạch Duệ Thần hắn cực kỳ phẫn nộ đó chính là, người phụ nữ này dám đứng ra bất bình thay cho Bạch Hạo Vân.
Chẳng lẽ tình cảm của hai người bọn họ đã tốt đến mức này rồi hay sao? Mới ly hôn với Bạch Duệ Thần hắn hai tháng mà Tư Mộc đã thích Bạch Hạo Vân rồi hay sao?
"Tư Mộc, cứ xem như là vậy đi. Nhưng phụ nữ mới ly hôn được một thời gian như cô mà còn ra ngoài quyến rũ người từng là anh chồng của mình, cô không cảm thấy xấu hổ hay sao?"
"Tư Mộc, đừng nói là cô yêu Bạch Hạo Vân thật đấy! Hay là cô chỉ vì muốn trả thù tôi nên mới tiếp cận anh trai tôi, vì người tôi yêu không phải là cô. Chẳng phải cô từng nói tôi là người mà cô yêu duy nhất trên đời hay sao? Bây giờ cô trở mặt nhanh như vậy à?"
Trước những lời sỉ nhục kia của Bạch Duệ Thần, Tư Mộc cũng chả lấy làm lạ gì. Trước đây cô cũng thường xuyên gặp tình trạng này nên cũng chẳng thèm để tâm. Nhưng điều khiến cho Tư Mộc giận dữ chính là, mối quan hệ của cô và Bạch Hạo Vân lại bị Bạch Duệ Thần đổi trắng thay đen như vậy.
"Bạch Duệ Thần, anh nên nhớ, hai chúng ta đã ly hôn rồi, cho nên tôi quen ai là việc của tôi, không liên quan đếch gì đến anh cả. Còn nữa, đúng là trước kia tôi từng yêu anh, nhưng lúc đó tôi bị mù."
"Tôi bị mù mới yêu phải loại người như anh đấy!"
Tư Mộc thật sự không thể chịu đựng được nữa. Cô sẽ không để cho bản thân của mình bị chèn ép một cách như vậy nữa.
Bạch Duệ Thần thật không ngờ là Tư Mộc lại có thể nói ra những lời này. Nhưng tại sao, Bạch Duệ Thần hắn lại tức giận như vậy? Hối hận vì đã từng yêu hắn hay sao? Người phụ nữ này được lắm, tìm được tình mới thì ngay lập tức trở nên như vậy.
Dường như những lời đó đã chọc giận đến Bạch Duệ Thần, hắn xông đến chỗ Tư Mộc, túm lấy cánh tay của cô, hai mắt của hắn đỏ ngầu vì giận dữ. Cánh tay hắn siết chặt lấy cổ tay trắng nõn kia của người con gái, in đậm lên đó những vết màu đỏ.
Mặc cho Tư Mộc vùng vẫy, Bạch Duệ Thần vẫn không buông cô ra.
"Bạch Duệ Thần, anh bị điên à!"
"Buông tôi ra! Tôi nói anh buông tôi ra có nghe không!"
"Cứu tôi với! Cứu tôi với!"
Tư Mộc càng vùng vẫy, lực siết của Bạch Duệ Thần càng mạnh khiến cho khuôn mặt của Tư Mộc hơi nhăn lại. Bạch Duệ Thần lạnh lùng lên tiếng chặt đứt mọi hy vọng của cô.
"La đi! Cô la to lên! Cho dù cô có la đến khản cả cổ họng thì cũng không có ai đến cứu cô đâu."
Không sai, với thân phận của Bạch Duệ Thần hắn thì chẳng ai dám dây vào chuyện này cả. Thế nên Bạch Duệ Thần mới công khai lôi kéo, động tay động chân với Tư Mộc như vậy.
"Ngoan ngoãn đi theo tôi nếu không muốn bản thân bị thương!"
Mặc kệ cho Tư Mộc đang vùng vẫy như thế nào đi chăng nữa, Bạch Duệ Thần vẫn không buông tha cho cô. Bạch Duệ Thần kéo cánh tay của Tư Mộc một cách thô bạo, khiến cho cô đầy đau đớn.
Người đi đường xung quanh muốn giúp đỡ cho Tư Mộc nhưng bọn họ lại e ngại về thân phận của Bạch Duệ Thần. Thế nên, cho dù bọn họ có muốn ra tay giúp đỡ cũng không thể nào được. Bọn họ hoàn toàn lực bất tòng tâm.
Khắp đường đi, Tư Mộc cố gắng vùng vẫy, cố gắng thoát khỏi sự kìm kẹp của Bạch Duệ Thần. Tư Mộc la hét om sòm khắp cả đường đi, nhưng cô vẫn không thể nào thoát khỏi Bạch Duệ Thần.
"Bạch Duệ Thần, anh buông tôi ra!"
"Anh muốn đưa tôi đi đâu!"
"Bạch Duệ Thần, tên khốn kiếp nhà anh, mau buông tôi ra, buông tôi ra có nghe hay không?"
Mặc cho Tư Mộc la hét như thế nào đi chăng nữa, Bạch Duệ Thần khuôn mặt vẫn lạnh lùng, hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời la hét kia của Tư Mộc. Bạch Duệ Thần kéo Tư Mộc một mạch thẳng đến chỗ để xe của mình, gương mặt không một chút cảm xúc gì.
Bạch Duệ Thần nhanh chóng lôi Tư Mộc đến chỗ xe của hắn đang để ở đó, sau đó, Bạch Duệ Thần đẩy người Tư Mộc vào bên trong rồi nhanh chóng đóng cửa lại. Bạch Duệ Thần không cho Tư Mộc bất kỳ một cơ hội nào để có thể chạy thoát khỏi hắn được. Sau khi để Tư Mộc ngồi vào trong xe, Bạch Duệ Thần nhanh chóng lên xe, cài dây an toàn rồi sau đó phóng thẳng một mạch đi.
Ở trên xe, Tư Mộc liên tục làm loạn, không để cho Bạch Duệ Thần yên lặng lái xe. Cô liên tục gào thét bên tai của Bạch Duệ Thần, cô chỉ muốn xuống xe mà thôi.
"Bạch Duệ Thần, anh là đang muốn đưa tôi đi đâu đây!"
"Tên điên này, anh thả tôi xuống mau! Thả tôi xuống mau lên!"
"Bạch Duệ Thần, đừng quên anh vẫn còn là anh rể của tôi đấy, chúng ta làm như vậy không hay đâu."
Tư Mộc không muốn đi chung với Bạch Duệ Thần một chút nào cả. Bây giờ Tư Mộc hoàn toàn không muốn dính dáng một chút gì đến người đàn ông từng được gọi là chồng cũ này của cô. Hơn nữa, Tư Mộc lo lắng, nếu như lát nữa Bạch Hạo Vân quay trở lại mà không nhìn cô thì sao chứ?
Chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ lo lắng lắm đây! Mà Tư Mộc không muốn để cho Bạch Hạo Vân lo lắng một chút nào cả. Không hiểu vì sao, Tư Mộc lại muốn như vậy. Mà bây giờ, trong đầu của Tư Mộc vẫn chỉ có hình bóng của người đàn ông tên Bạch Hạo Vân này.
Còn về phía Bạch Duệ Thần, hắn vẫn cứ tập trung lái xe, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước, hai tay của Bạch Duệ Thần hắn nắm chặt lấy chiếc vô lăng, mắt hắn nhìn thẳng về phía trước. Bạch Duệ Thần hoàn toàn bỏ ngoài tai những lời la hét của người con gái đang ngồi ngay bên cạnh mình, coi như bản thân của mình bị điếc, vờ như là không nghe.
Chính Bạch Duệ Thần hắn cũng không hiểu tại sao hắn lại làm như vậy nữa? Bạch Duệ Thần hắn đang làm cái gì thế này? Ngay cả Bạch Duệ Thần hắn cũng không hề hay biết bản thân của hắn đang làm cái gì nữa.
Không lẽ, những lời nói vừa nãy của Tư Mộc đã chọc đến Bạch Duệ Thần hắn hay sao? Có lẽ chính là như vậy! Càng nghĩ đến những lời mà Tư Mộc vừa nói, Bạch Duệ Thần hắn hận không thể xông lên bóp chết người phụ nữ này luôn tại đó rồi.
Tư Mộc lại có thể hoàn toàn phủi sạch mối quan hệ của hai người một cách dễ dàng như vậy ư? Tại sao chứ? Không lẽ chỉ vì Bạch Hạo Vân kia mà người phụ nữ này có thể to gan làm như vậy chứ? Có lẽ nào Tư Mộc đã yêu người anh trai cùng cha khác mẹ kia của hắn rồi hay không?
Không thể nào! Bạch Duệ Thần hắn không cam tâm! Hắn không cam tâm! Tại sao những thứ ở trong tay của Bạch Duệ Thần hắn đều lần lượt lần lượt về tay của Bạch Hạo Vân kia chứ? Tên đó có gì tốt hay sao? Bạch Duệ Thần có gì thua Bạch Hạo Vân cơ chứ?
Nhưng Bạch Duệ Thần có quyền gì mà can thiệp vào cuộc sống của Tư Mộc đây? Hai người hoàn toàn không hề có quan hệ gì cả, ngoại trừ mối quan hệ anh rể em vợ mà thôi. Nhưng không phải vì vậy mà Bạch Duệ Thần có quyền can thiệp vào cuộc sống của Tư Mộc.
Đúng là hai người đã từng là vợ chồng, nhưng Bạch Duệ Thần và Tư Mộc đã ly hôn từ lâu rồi. Lúc này hai người hoàn toàn không có mối quan hệ nào khác cả. Hơn thế nữa, người đề nghị ly hôn chính là Bạch Duệ Thần hắn chứ không phải là Tư Mộc.
Không phải trước kia Bạch Duệ Thần luôn tìm cách để có thể ly hôn với Tư Mộc hay sao chứ? Vì muốn ly hôn, ngay cả thủ đoạn thấp hèn nhất Bạch Duệ Thần cũng có thể làm ra cơ mà! Vậy tại sao bây giờ, Bạch Duệ Thần hắn lại cứ bám riết lấy cuộc sống của Tư Mộc, không để cho cô sống yên vậy?
Không lẽ chỉ vì Tư Mộc tìm được một người đàn ông tốt hơn, một người đàn ông cô có thể dựa dẫm cả đời này, mà người đó lại chính là anh trai của Bạch Duệ Thần hắn, thế nên Bạch Duệ Thần hắn mới cảm thấy không cam tâm hay sao?
Nhưng Bạch Duệ Thần hắn nên nhớ rằng, Tư Mộc không phải là món đồ cần đến thì dùng mà không cần thì vứt bỏ. Tư Mộc cô cũng là con người, không phải đồ chơi của Bạch Duệ Thần hắn.
Thấy Bạch Duệ Thần im lặng không trả lời, Tư Mộc lại càng làm loạn hơn. Cô la hét ầm ĩ khiến cho Bạch Duệ Thần nhức hết cả đầu. Hơn nữa, cô còn liều mình kéo vô lăng của xe, hai người giằng co một hồi, suýt chút nữa thì xảy ra tai nạn.
Bạch Duệ Thần lúc này mới trừng mắt quay sang nhìn người con gái vừa mới làm ra cái trò dại dột vừa rồi, mắng cho Tư Mộc một trận.
"Tư Mộc, cô bị điên à? Cô có biết làm như vậy sẽ gây tai nạn chết người hay không? Cô muốn chết đến như vậy à?"
Tư Mộc trừng mắt nhìn Bạch Duệ Thần, cô nghiến răng nghiến lợi nói ra từng chữ. Bị Bạch Duệ Thần hắn đưa đi mà không rõ lý do như thế này thì Tư Mộc thà chết còn hơn.
"Đúng, tôi điên rồi, tôi bị anh làm cho phát điên lên rồi! Nói cho anh biết, mau thả tôi ra, nếu không, hôm nay Tư Mộc tôi nhất định sẽ liều cái mạng này với anh. Cho dù có chết tôi cũng sẽ nhất định phải lôi anh đi cùng."
Bạch Duệ Thần vẫn tập trung lái xe, không để mất đến người phụ nữ đang làm loạn kia. Bạch Duệ Thần lại xe đến một căn biệt thự đã lâu không có người ở. Sau khi chiếc xe đã dừng nổ máy, Bạch Duệ Thần bước xuống, kéo cả Tư Mộc cùng đi, mặc cô vùng vẫy.
"Đi theo tôi mau!"