(3)
"Chồng à, em muốn đi ngắm hoàng hôn , anh đưa em đi nha. "
"Cô quên mất việc mình bị mù sao?"
"Em..... "
"Mau tránh ra, thật là phiền phức."
\[....\]
Xoảng. Một âm thanh từ trong bếp truyền ra. Hắn chạy vào xem chuyện gì xảy ra.
"Cô làm cái trò gì thế hả? "
"Em... Em chỉ muốn thử nấu cơm thôi mà. "
Đôi bàn tay cô run run, cả người co quắp lại.
"Mẹ kiếp. "
Hắn chửi thề một câu.
"Đã mù lại còn muốn làm. Đúng là đồ vô dụng mà. "
Em chỉ là muốn chứng minh, mình không vô dụng thôi.
\[...\]
"Tư Mộc, cái cốc trên bàn tôi đâu rồi? "
"Em... Em.. Lúc chiều em có vô dọn dẹp, vô tình làm vỡ nó. "
Cô mấp máy môi, cô sợ, hắn lại nổi giận.
Hắn bỗng nhiên gầm lên :
"Tư Mộc, cái con đàn bà chết tiệt này, cô có biết đó là chiếc cốc Tư Giai tặng cho tôi không hả? "
"..."
"Vậy mà cô lại dám làm vỡ nó. "
Giọng cô run rẩy :
"Em..... Em không cố ý mà. "
Hắn rống to:
"Im miệng. Cô không cần phải giải thích. Cô luôn ghen tị với Tư Giai, nên cố tình làm vỡ đúng không? "
Không có. Thật sự không có mà.
Xin anh đừng tàn nhẫn như vậy.
"Đúng là con đàn bà chết tiệt. Nể tình cô mù tôi không muốn làm gì cô, nhưng cô được nước lấn tới phải không? "
Cô liên tục lắc đầu. Đừng như vậy.
Thật sự không có mà.
Hắn tiến tới sát chỗ cô:
"Hôm nay, nếu tôi không dạy cho cô một bài học, cô sẽ không biết thân biết phận của mình. "
Hắn đem cô nhốt vào nhà kho.
Mặc cho cô gào thét.
"Xin anh, đừng làm vậy. "
"..."
"Em thật sự không cố ý mà. "
"..."
"Đừng đối xử với em như vậy. "
Hắn tàn nhẫn nhốt cô vào nhà kho cả đêm, mặc dù hắn biết cô mắc chứng sợ không gian hẹp.
Cô với hắn vốn là thanh mai trúc mã từ nhỏ. Cô yêu thầm hắn bấy lâu.Trớ trêu thay, người hắn yêu lại chính là chị gái ruột của cô, Tư Giai. Từ nhỏ, cái gì tốt, cùng đều thuộc về Tư Giai.
Tình yêu thương của cha mẹ, rồi ngay cả tình yêu. Cô luôn bị ghét bỏ, luôn luôn thấp kém hơn chị gái mình. Cô chấp nhận, cô cam chịu.
Nhưng năm năm trước, chị ấy bị tai nạn, mất đi ánh sáng.Hắn đến trướcmặt cô quỳ xuống mà cầu xin:
"Tư Mộc, xin em, anh xin em hãy hiến mắt cho Tư Giai. "
"Tại sao em phải làm vậy? "
Cô cắn chặt nỗi đau trong lòng.
Vẻ mặt hắn u sầu:
"Bởi vì cô ấy là chị em. Chỉ cần em chịu hiến mắt cho cô ấy, em muốn anh làm gì cũng được. "
"Thật sao? Nếu em muốn anh cưới em thì sao? "
Hắn im lặng một lúc lâu, cuối cùng cũng lên tiếng:
"Được. Chỉ cần em đồng ý. "
Cô chấp nhận hiến mắt cho chị gái mình, chỉ cần được ở bên cạnh hắn. Sau khi Tư Giai khỏe lại, hai người cử hành hôn lễ. Nhưng chẳng ai chúc phúc cho cô cả.
Bọn họ bàn tán sau lưng cô, nói cô là loại người thừa nước đục thả câu, không biết xấu hổ, nhân lúc chị mình khó khăn lập tức cướp lấy "anh rể" mình.
Cô bỏ ngoài tai những lời nói đó của bọn họ. Cô chỉ mong hai người có thể sống hạnh phúc. Nhưng không. Cô đã lầm.
Từ lúc kết hôn, hắn càng ngày càng lạnh nhạt với cô. Mở miệng ra là quát mắng cô.
"Đồ vô dụng. "
"Thứ phiền phức. "
"Loại phụ nữ ghê tởm. "
"Ngày nào cũng mang đến phiền phức cho tôi. "
"Sao cô không chết quách đi cho rồi. "
Đau lắm. Tim thật sự rất đau.
Nhưng vẫn không có cách nào buông bỏ. Đêm nay, cô lại bị hắn nhốt ở trong nhà kho.
Sợ hãi. Đau khổ.Cô ôm chặt lấy người mình, cố gắng vượt qua đêm dài này.Tiếng khóc nức nở của người con gái truyền đến tai hắn, nhưng hắn vẫn không mảy may gì đến.
Đối với hắn, cô chỉ là loại phụ nữ thấp hèn, ngay cả người yêu của chị mình cũng dám cướp. Hắn hận cô.Hận cô chia rẽ hắn và Tư Giai.
Hắn hận nhưng không thể làm gì cô.
Thế là ngày ngày hắn đem cô ra làm đồ vật để trút giận. Ban đêm,
khi hai người thân mật, hắn luôn miệng gọi:
"Tư Giai. "
"Tư Giai. "
"Anh yêu em. "
Hắn chỉ coi cô là thế thân của Tư Giai mà thôi! Cô biết điều đó, nhưng vẫn cam chịu mà chấp nhận. Đúng là một đứa con gái ngu ngốc.Nhưng cô vẫn không thoát ra được
\[....\]
"Anh à, có ai tới vậy? "
Cô không nhìn thấy, nhưng cô cảm nhận được, hắn đưa ai đó về nhà.
Hắn đang định mở miệng thì có một giọng nói vang lên, là giọng phụ nữ :
"Tư Mộc, là chị đây, chị tới thăm em. "
Đó là Tư Giai, chị gái của cô.
Cô nở một nụ cười gượng gạo:
"Em chào chị. Em khỏe, không sao đâu. Không cần phải tới thăm em. "
"Ai bảo là cô ấy đến thăm cô? "
Là tiếng của hắn, chồng cô, Bạch Duệ Thần.
"Thần à....."
Chị ta nũng nịu. Cô không nhìn thấy, nhưng cô nghe thấy, chị ta đang cọ vào người hắn.
Hắn nhìn cô ta dịu dàng :
"Em không cần phải lo cho cô ta. "
Ánh mắt ấy, hắn chưa bao giờ dành cho cô cả.
"Nói cho cô biết, từ nay, Tư Giai sẽ chuyển đến đây sống. Tôi và cô ấy sẽ ở chung một phòng. Còn cô, từ hôm nay, cô hãy dọn xuống phòng ngủ cho người giúp việc đi. "
Hắn đây là đang muốn thông báo cho cô biết.
"Vâng ạ. "
Cô ngoan ngoãn gật đầu. Cho dù bản thânkhông đồng ý thì được gì?
Cô rất khó chịu, nhưng hắn thông cảm sao?
Không. Câu trả lời là không.Luôn là như vậy.
Không muốn hắn nổi giận, cho nên, thoả hiệp chính là cách tốt nhất. Từ hôm đó, cô dọn xuống phòng cho người giúp việc.
Hắn đây là đang muốn nói với cô rằng, cô chỉ bằng một người giúp việc thôi sao?
Cô bỗng cảm thấy buồn cười. Nhưngcũng thật bi oan.Nhưng cô cũngchẳng biết mình phải làm gì nữa?
Còn về phần Tư Giai, cô quá là hiểu chị ta. Chị ta là một con người thâm hiểm, vì đạt được mục đích mà bất chấptất cả. Chỉ riêng cô mới hiểu rõ bản chất thật của chị ta.
Nhưng không một ai chịu tin cô, dù chỉ một chút.
Từ ngày chị ta chuyển đến đây, chị ta luôn gây khó dễ cho cô. Chị ta
đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô, làm hắn hiểu lầm cô. Ở đây, không một ai, là chịu giúp cô cả.
Mục tiêu ban đầu của chị ta, chính là cái ghế Bạch phu nhân này. Nhưngngười tính không bằng trời tính, chị ta bị tai nạn, mất đi đôi mắt.
Sau khi nhìn thấy ánh sáng, chị ta biết được em gái hiến mắt cho mình. Nhưng Tư Mộc và Bạch Duệ Thần lại kết hôn với nhau. Chị ta sinh lòng oán hận, hận cô cướp đi cái vị trí Bạch phu nhân, vị trí này đáng lẽ ra phải thuộc về chị ta.
Thế là chị ta khóc lóc ầm ĩ, giận dỗi. Chị ta biết Bạch Duệ Thần yêu mình, chị ta chính là lợi dụng điều đó. Chị ta tìm mọi cách làm cho Bạch Duệ Thần ghét bỏ cô, nhanh chóng ly hôn với cô. Con người này quả thật tàn độc.
Bị chị ta hành hạ, cô cũng không thèm nói gì. Vốn dĩ, cô đã quen rồi.
Nói cũng chẳng ai tin.Mặc kệ chị ta muốn làm gì thì làm.
Bây giờ chỉ cần chị ta đánh chết cô, cô sẽ rất cảm kích chị ta đấy. Bởi vì,
cô không muốn sống một cuộc sống như vậy nữa rồi. Quá mệt mỏi.
"Em gái à, đang làm gì vậy? "
Cô đang đưa tay tìm đường đi thì nghe thấy giọng của chị ta.
"Làm gì thì liên quan gì đến chị? "
Cô trả lời qua loa cho có.
"Tất nhiên là có liên quan chứ. Em là em gái chị mà. Có gì cần chị giúp thì phải nói chứ. "
"Không cần."
Cô hừ lạnh.
"Này em gái, đừng có rượu mời không uống mà muốn uống rượu phạt chứ! "
"...."
"Ngoan ngoãn nghe lời chị, không thì không biết hậu quả của em sẽ như thế nào đâu? "
Giọng chị ta mang đầy toan tính, nguy hiểm.
"Vậy chị nói xem, hậu quả sẽ như thế nào? "
Chị ta đưa tay chạm vào khuôn mặt cô :
"Xem khuôn mặt xinh đẹp này của em đi, lại giống chị như vậy. Không biết một chút axit tạt vào thì sẽ biến thành như thế nào nhỉ? Em gái..... "
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù