(4)
Xem khuôn mặt xinh đẹp này của em đi, lại giống chị như vậy. Không biết một chút axit tạt vào thì sẽ biến thành như thế nào nhỉ? Em gái..... "
Chị ta cười nham hiểm.
Sống lưng cô lạnh toát, người không khỏi run lên bần bật. Giọng cô đầy sợ hãi: "Chị muốn làm gì? "
Khoé môi chị ta cong lên: "Làm gì?
Em đoán xem chị định làm gì? "
Cô cố gắng đè nén nỗi sợ trong lòng: "Tôi cảnh cáo chị, tuyệt đối không được làm gì tôi. Nếu không, Bạch Duệ Thần sẽ không bỏ qua cho chị đâu. "
Chị ta bỗng nhiên cười lớn:
"Haha... Em gái à, em ngây thơ quá đấy! Em nghĩ nói những lời đó mà có thể doạ được chị sao? Em đoán xem, Bạch Duệ Thần sẽ tin ai? Chị hay là em? "
"...."
"Tốt nhất là bớt mơ mộng đi em gái ạ! "
Đôi vai của cô bỗng run rẩy. Chị ta
nói không sai chút nào.Cho dù thế nào, Bạch Duệ Thần chắc chắn sẽ không tin cô. Mặc cho cô nói thật.
Mặc kệ cô cầu xin.
Hắn ta mãi mãi chỉ tin một người con gái tên là Tư Giai mà thôi! Cô
bỗng cảm thấy chua xót, tim nhói lên từng đợt.
Chị ta đưa tay vỗ lên mặt cô: "Thế nên em gái à, em mau chóng ly hôn với Bạch Duệ Thần đi, không thì chỉ có chịu khổ mà thôi."
Cô quay mặt sang chỗ chị ta: "Tại sao tôi phải ly hôn với anh ấy? Tôi là vợ của anh ấy kia mà! "
Chị ta cười lạnh: "Vợ? Cô nói câu này mà không biết nhục sao? Đáng nhẽ ra vợ anh ấy là tôi, không phải là cô. Cô chính là nhân lúc tôi gặp tai nạn ra tay cướp lấy anh ấy từ tay tôi. "
"...."
"Mà hơn nữa, anh ấy cũng chưa từng chạm vào cô, không phải sao?"
Môi cô khẽ mấp máy, giọng nói đầy sợ hãi: "Chị nói linh tinh cái gì vậy? Tại sao anh ấy lại chưa chạm vào tôi chứ? Chúng tôi là vợ chồng kia mà."
"Hừ, anh ấy nói hết với tôi rồi. Hai người tuy đã từng động chạm thân mật nhưng chưa làm bước cuối cùng, không phải sao?"
Phải. Chị ta nói không sai.Bọn họ quảthật chưa làm đến bước cuối cùng.Mỗi lần thân mật, hắn đều luôn miệng gọi tên "Tư Giai", "Tư Giai".
Sau khi hắn nhận ra cô không phải Tư Giai, hắn liền dừng lại, mặc cô đau đớn nằm đó. Cô, thật sự đã quá là thất bại rồi!
Cổ họng nghẹn ứ phát không ra tiếng, trái tim cứ như bị ai đó bóp nghẹt lại. Đau. Đau quá!Mãi một lúc sau, cô mới khó khăn lên tiếng:
"Vậy thì đã sao? Dù thế nào tôi mới là người vợ được pháp luật thừa nhận. " Cô không nhìn thấy sự căm ghét chị ta dành cho cô nhưng từ giọng điệu của chị ta, cô có thể nhận ra.
"Pháp luật thừa nhận? Thì đã sao chứ? Người anh ấy yêu là tôi, sớm muộn gì các người cũng sẽ ly hôn thôi. Vị trí Bạch phu nhân chắc chắn sẽ thuộc về tôi. "
"Chị đừng có đứng đó mà mơ tưởng nữa. Tôi tuyệt đối sẽ không ly hôn đâu. " Cô khẳng định.
Trên mặt chị ta lộ ra một nụ cười đầy nguy hiểm: "Cô dám chống lại tôi, tôi sẽ cho cô thấy hậu quả của việc này đáng sợ đến mức nào. "
Cô cảm nhận được, có âm mưu.
Nhưng âm mưu của chị ta là gì?
Con người này đầy tâm cơ, cô không thể nào đoán ra chị ta đang muốn làm gì?
Chị ta cầm lấy con dao gọt hoa quả ở trên bàn. Bỗng nhiên, chị ta cầm lấy tay cô, nhét con dao vào tay cô, rồi một nhát rạch thẳng lên mặt mình.
Cô run rẩy: "Chị làm cái gì vậy? "
Cô không nhìn thấy nên không biết chị ta định làm gì?
Chị ta đột nhiên bật khóc:
"Tư Mộc, chị biết em hận chị. Em hận vì chị mà em mất đi ánh sáng, nhưng chị xin em, chị là một người phụ nữ, mà đối với người phụ nữ khuôn mặt cực kỳ quan trọng. Sao em nỡ rạch lên mặt chị như vậy? "
Nghe thấy tiếng khóc của chị ta, cô cảm thấy khó hiểu: "Rốt cuộc chị đang muốn làm cái gì? " Cô quát lớn.
"Huhu.. Chị xin em, bỏ qua cho chị đi.. Huhu...." Chị ta khóc ngày càng to.
"Có chuyện gì xảy ra? "
Cô nhận ra, đó là tiếng của Bạch Duệ Thần. Hắn ta vừa đi làm về, thấy Tư Giai đang vừa khóc vừa lấy tay che mặt, lòng hắn không khỏi xót xa. Hắn chạy đến đỡ chị ta dậy.
"Tôi hỏi xảy ra chuyện gì? "
Hắn nhìn cô đầy giận dữ.
Tư Giai khóc lóc: "Thần, không sao đâu, Tư Mộc hận em. Em biết. Nó chỉ rạch một nhát dao trên mặt em thôi, không có gì đâu. Em ấy làm vậy em cũng có thể đỡ áy náy phần nào. "
Hắn nhìn Tư Giai bị thương, hắn xót xa vô cùng. Hắn lập tức tiến đến chỗ Tư Mộc: "Nói, là cô làm Tư Giai bị thương?"
"Không, em không có. " Cô liên tục
lắc đầu đầy sợ hãi.
Hắn ghì chặt tay cô: "Còn dám nói dối? Trên tay cô còn đang cầm con dao đấy. Cô còn dám cãi sao? Hả? "
Hắn rống to. Lúc này, cô mới nhận ra, trên tay mình đang cầm con dao mà Tư Giai vừa để vào. Tay cô
run rẩy đến mức con dao trên tay mình rơi "keng" một phát xuống sàn nhà.
Cô liên tục lắc đầu:
"Không, em thật sự không làm. "
"Anh tin em đi. "
"Con dao này là chị ta để vào tay em. "
"Chị ta cố ý hãm hại em."
Chát. Một bạt tai rơi thẳng xuống mặt cô. Cô không đề phòng nên khiến cả người ngã xuống đất. Hắn
đánh cô.
Hắn quát lớn vào mặt cô:
"Cô còn dám đổ hết mọi tội lỗi lên đầu cô ấy. Cô ấy là chị cô đấy. Tôi thật không ngờ con người cô nó lại tàn độc như vậy. "
Nước mắt cô cứ lã chã rơi xuống.
Không có. Thật sự không có mà. Emkhông làm vậy với chị ta.Tại sao
anh không tin em dù chỉ một chút?
Tư Giai tỏ vẻ muốn nói đỡ cho cô nhưng thực chất là đang muốn đổ thêm dầu vào lửa:
"Thần, đừng đối xử với con bé như vậy mà! "
Hắn nhìn chị ta đầy thương xót:
"Đến giờ này em vẫn còn có thể bênh vực cho cô ta. Tư Giai à, em quá hiền lành rồi. Chính vì thế mới bị cô ta làm hại đấy có biết không?"
Cô ta nhìn hắn, đôi mắt rưng rưng.
Hắn đưa tay vuốt ve đầu cô ta:
"Để anh đưa em đi bệnh viện kiểm tra nhé!"
Rồi hắn nhìn sang cô: "Cô ngoan ngoãn ở nhà, tôi trở về sẽ xử lý cô."
Rồi hắn dịu dàng nắm tay cô ta đi.
Trước khi đi, chị ta còn ngoảnh lại nhìn cô, như là đã đạt được mục đích vậy.
Bọn họ đi mặc cô ở đó. Cô khóc, khóc rất nhiều. Không ai, không một ai chịu tin tưởng cô cả. Nếu không ai yêu thương cô, vậy thì sinh cô ra trên đời để làm gì?
Tại sao mấy người lại đối xử với tôi nhẫn tâm như vậy? Tại sao chứ?
\[....\]
Cô ngồi co do trong phòng, hai tay ôm chặt lấy người mình. Tàn nhẫn!
Bạch Duệ Thần, anh thật sự quá tàn nhẫn! Anh luôn không tin tưởng em, dù chỉ một chút. Hôm đó, cô đã khóc cả ngày khóc đến nỗi không còn, sức lực nữa.
Hôm đó, đêm muộn, Bạch Duệ Thần cũng trở về. Hắn trở về lập tức chạy đến phòng cô, hắn điên tiết bóp cổ cô:
"Tư Mộc, cô quả thật rất tàn nhẫn. Sao cô có thể ra tay mạnh như vậy? Khuôn mặt của Tư Giai bị cô phá hủy rồi cô có biết không? "
Hắn như phát điên, quát thẳng vào mặt cô.
Khụ.. Khụ.. Hắn khiến cô thấy thật khó thở.
"Cô có biết, vết cứa đó quá sâu, sẽ để lại sẹo không? Cô biết Tư Giai buồn thế nào không? Hả? Con người cô sao lại độc ác đến vậy? "
Hắn đẩy mạnh tay khiến người cô ngã mạnh một phát xuống đất.
Cô thật sự quá mệt mỏi, không muốn giải thích nữa.
"Tư Mộc, tôi sẽ bắt cô phải trả một cái giá thật đắt vì tội mà cô gây ra cho Tư Giai. "
"Vậy anh muốn xử lý em như thế nào? " Giọng cô thều thào.
"Tất nhiên là bắt cô chịu đựng y như những việc cô đã làm với Tư Giai. " Giọng hắn lạnh lùng nhưng đầy tàn nhẫn.
Cô bỗng nhiên cảm thấy sợ hãi:
"Anh muốn làm gì? "
"Tôi sẽ cho cô cảm nhận được sự ăn mòn của axit là như thế nào?"
Hắn lạnh lùng thốt ra những lời đó, tay đang cầm một lọ axit, là axit đặc.
Cô lắc đầu, liên tục cầu xin hắn:
"Xin anh, em xin anh đừng làm vậy với em. Cầu xin anh. "
Khoé môi hắn khẽ nhếch lên: "Muộn rồi. "
Dần dần, cô cảm nhận được, từng giọt axit ăn mòn khuôn mặt cô. Đau quá. Cứu tôi với.Ai đó cứu tôi với. Tôi đau quá!
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.
P/s: nói qua một chút về việc tại sao nữ chính bị mù nhưng vẫn khóc được. Tại vì trong hốc mắt còn có tuyến lệ nha.