(42)
"Bạch Hạo Vân, cậu nói gì đi chứ? Sao cứ im lặng hoài vậy?"
Trình Mục Vĩ chau mày lại, hơi nheo mắt nhìn Bạch Hạo Vân. Cái tính tình này của Trình Mục Vĩ vẫn không tài nào bỏ được. Hai chữ "tò mò" viết to đùng trên gương mặt điển trai của Trình Mục Vĩ.
Trình Mục Vĩ cũng không phải nói là xấu, hơn nữa cũng rất đẹp trai. Chỉ tiếc là khi Trình Mục Vĩ đứng bên cạnh Bạch Hạo Vân thì khí chất toát lên hay cả gương mẫu anh tuấn thì vẫn còn kém xa. Tuy nhiên, Trình Mục Vĩ cũng là hình mẫu lí tưởng của biết bao cô gái đấy chứ chẳng đùa.
Đôi mắt đen láy, khuôn mặt khá trắng trẻo, lại thêm đôi chân mày đậm cùng với hai bên mi cong vút kia nữa khiến cho người ta nhầm tưởng Trình Mục Vĩ là con gái. Đây chính là điều khiến anh cảm thấy phiền hà nhất, cũng là khó chịu nhất. Tuy nhiên, nhan sắc của Trình Mục Vĩ cũng thuộc hàng cực phẩm đấy, tuy Trình Mục Vĩ vẫn chưa đẹp trai bằng Bạch Hạo Vân.
Tuy là vậy nhưng con người này lại cực kì là lắm mồm, đã nói cái gì là phải nói luôn miệng không ngừng nghỉ, chỉ khi nào có được câu trả lời vừa ý thì mới chịu ngậm cái miệng của mình lại. Mấy người chơi thân với Trình Mục Vĩ, chỉ có riêng Bạch Hạo Vân mới có thể trị được cái bệnh lắm mồm này của anh ta. Bạch Hạo Vân chỉ cần trừng mắt nhìn Trình Mục Vĩ một cái, ngay lập tức anh ta phải im bặt lại.
Tuy việc Trình Mục Vĩ nói nhiều khiến người ta khó chịu, bực mình là thật đấy, nhưng không thể phủ nhận rằng con người của Trình Mục Vĩ thật sự rất tốt. Mỗi khi bạn bè cần đến, chỉ cần gọi một cuộc điện thoại, ngay lập tức Trình Mục Vĩ sẽ có mặt để giúp đỡ.
Thấy Bạch Hạo Vân không thèm trả lời mình, hơn nữa, lại còn quay lưng về phía mặt mình nữa chứ, khuôn mặt của Trình Mục Vĩ hơi cau có, hiện lên vẻ khó chịu. Coi thường anh đay hay gì. Mẹ nó, bạn với chả cả bè, thế đấy!
Trình Mục Vĩ chửi thề một câu trong lòng, lại tiếp tục lải nhải bên tai của Bạch Hạo Vân. Giọng nói của Trình Mục Vĩ mang theo vài phần ai oán, chân mày của Trình Mục Vĩ hơi chau lại, nheo mắt nhìn Bạch Hạo Vân.
"Con mẹ nó Bạch Hạo Vân, cậu có nghe thấy tôi nói cái gì không đấy?"
"Cậu coi thường tôi hả, hay bị tôi nói trúng tim đen của cậu rồi, cậu mới không nói được câu nào?"
Bạch Hạo Vân hơi khựng lại một chút, sắc mặt khẽ thay đổi nhưng rất nhanh sau đó khuôn mặt anh đã trở về như bình thường. Lần đó, Trình Mục Vĩ chuốc say Bạch Hạo Vân anh, khiến anh trong cơn say mà buột miệng nói ra hết mọi chuyện. Tuy hôm sau, khi tỉnh dậy, Bạch Hạo Vân đã dần cho Trình Mục Vĩ kia một trận nhưng không thể khiến cái tính tò mò của con người giảm đi một chút nào cả.
Bạch Hạo Vân anh cũng chẳng để tâm đến việc Trình Mục Vĩ biết tâm tư của anh là mấy, chỉ cần cậu ta không được lắm mồm, đi nói nhăng nói cuội trước mặt của người khác là Bạch Hạo Vân anh an tâm rồi. Nhưng nay, tự dưng lại nhắc đến chuyện này thật sự làm cho Bạch Hạo Vân muốn đánh cho Trình Mục Vĩ một trận đấy.
Nhưng bây giờ, Bạch Hạo Vân cũng chỉ muốn vào xem Tư Mộc, muốn xem xem tình hình của cô hiện giờ thế nào rồi, không có tâm trạng mà đi cãi nhau với Trình Mục Vĩ cả. Tốn hơi, lại còn tốn thời gian. Dùng cái thời gian đó để xem xem Tư Mộc thế nào rồi đối với Bạch Hạo Vân anh còn có ích hơn đấy. Bạch Hạo Vân lạnh nhạt liếc nhìn Trình Mục Vĩ một cái, chẳng thèm nói gì với anh ta, xoay người định bước vào phòng.
Trình Mục Vĩ trợn to mắt, khuôn mặt mang theo vẻ bực mình. Dám làm lơ Trình Mục Vĩ anh, Bạch Hạo Vân, sao tính tình của cậu vẫn cứ như vậy thế nhỉ? Nhìn khuôn mặt của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ cảm thấy như mình đang nhìn một tảng băng thì có vẻ đúng hơn đấy. Người gì đâu mà rõ lạnh lùng, lại còn rõ cục súc nữa chứ, bộ cười lên một cái thì chết hay sao trời.
Thấy Bạch Hạo Vân đang đi vào phòng, Trình Mục Vĩ nhanh chóng bước tới đối diện với Bạch Hạo Vân, hai tay của Trình Mục Vĩ dang ra như muốn ngăn cản, không muốn cho Bạch Hạo Vân bước vào phòng.
"Ế ế, cậu muốn đi đâu đó? Cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi mà đã muốn đi rồi."
Hừ, Bạch Hạo Vân, hôm nay Trình Mục Vĩ tôi không để cậu chạy thoát một cách dễ dàng như vậy đâu. Nếu cậu không nói cho tôi biết, thì cậu đừng có hòng mà bước vào căn phòng này.
Bạch Hạo Vân chẳng thèm nói gì, định bước sang phía bên kia để đi vào thăm Tư Mộc thì Trình Mục Vĩ lại nhanh chân hơn Bạch Hạo Vân anh một bước, Trình Mục Vĩ bước đến chắn trước mặt của Bạch Hạo Vân.
"Ấy, cậu định đi đâu?"
Khuôn mặt của Trình Mục Vĩ mang đầy vẻ khiêu khích, anh hất cằm lên như muốn nói, Bạch Hạo Vân, để xem cậu không trả lời thì bước vào căn phòng này ra sao?
Liên tục bị Trình Mục Vĩ làm phiền, sắc mặt của Bạch Hạo Vân đã mang theo vài phần khó coi. Lúc này anh chỉ quan tâm đến Tư Mộc, đâu còn tâm trạng mà trả lời mấy cái câu hỏi vớ vẩn đó của cậu ta. Bạch Hạo Vân hơi nhướn mày, đôi mắt anh nheo lại nhìn Trình Mục Vĩ đang đứng trước mặt mình.
"Trình Mục Vĩ, bệnh điên của cậu lại phát tác à? Cậu đang muốn làm gì hả? Mau tránh ra cho tôi!"
Giọng nói của Bạch Hạo Vân vẫn lạnh như băng nhưng lại màn theo hàm ý đe doạ. Có thể thấy, Bạch Hạo Vân cũng chỉ dịu dàng với một mình người con gái tên là Tư Mộc, anh cũng chỉ dịu dàng, ân cần, hơn nữa, Bạch Hạo Vân cũng chỉ cười với cô mà thôi.
Trình Mục Vĩ nhìn khuôn mặt đã khó coi đến mức không từ ngữ nào có thể diễn tả được của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ cảm thấy thật hả hê. Ai bảo cậu dám phớt lờ tôi, tôi phải cho cậu một bài học mới được.
Trình Mục Vĩ thái độ dương dương tự đắc nhìn Bạch Hạo Vân, giọng nói mang theo ý giễu cợt, trêu chọc. Niềm vui duy nhất của Trình Mục Vĩ là có thể trêu chọc, cà khịa được Bạch Hạo Vân nhưng cậu ta vẫn không thể làm gì được.
"Tôi muốn gì? Tôi cũng chỉ muốn biết mối quan hệ giữa cậu với cô gái đang nằm trong đó mà thôi!"
"Trình Mục Vĩ, cậu rảnh rỗi đến mức không có việc gì làm à mà muốn điều tra đời sống cá nhân riêng tư của tôi. Nếu cậu thật sự lên cơn điên ấy, tôi có thể giúp đỡ cậu, tôi sẽ đưa cậu vào bệnh viện tâm thần để cho bác sĩ chữa trị cho cậu luôn."
Bạch Hạo Vân cố ý nói chậm lại, cố ý gằn từng chữ để cho Trình Mục Vĩ có thể nghe rõ ràng.
Nhưng dường như điều này vẫn chẳng ảnh hưởng gì đến Trình Mục Vĩ cả. Cậu ta vẫn cứ ung dung, thái độ đặc biệt là nghênh ngang thật khiến cho người ta muốn ra tay đánh người mà.
"Bạch Hạo Vân, tôi rất bình thường nha. Nhưng tôi muốn biết cậu và cô gái đó là có mối quan hệ gì mà thôi? Cô ấy hình như rất là đặc biệt đối với Bạch Hạo Vân cậu thì phải."
Nói đến đây, Trình Mục Vĩ cũng đã lờ mờ đoán ra được vài phần rồi. Anh có thể chắc chắn đến chín mươi lăm phần trăm rằng đó chính là người con gái mà Bạch Hạo Vân đã yêu thầm bao nhiêu lâu nay nhưng lại không dám thổ lộ. Trình Mục Vĩ hỏi lại chỉ là muốn chắc chắn hơn mà thôi.
Còn nữa, trong lòng Trình Mục Vĩ anh còn có một vài điểm cảm thấy thắc mắc. Bạch Hạo Vân chẳng phải đã nói là cô ấy đã kết hôn với người mà cô ấy yêu rồi sao? Tại sao lại ở đây với Bạch Hạo Vân? Theo sự hiểu biết của Trình Mục Vĩ về Bạch Hạo Vân, chắc chắn Bạch Hạo Vân sẽ không làm kẻ thứ ba phá hoại gia đình của người khác đâu. Nếu vậy phải chăng cô ấy đã ly hôn với chồng mình?
Thứ hai, nếu đó không phải là người mà Bạch Hạo Vân yêu, thế thì đó là ai? Có quan hệ gì với Bạch Hạo Vân? Hơn nữa, tại sao lại có thể khiến cho một con người điềm tĩnh như Bạch Hạo Vân đây lo lắng đến đứng ngồi không yên chứ?
Những thắc mắc của Trình Mục Vĩ, anh không thể tự mình giải đáp được, đành phải liều mạng mà hỏi Bạch Hạo Vân thôi chứ làm gì còn cách nào khác nữa. Ai rảnh đâu mà ngồi đấy đoán già đoán non, đoán chi cho mệt hết cả người? Thà là đi hỏi chứ ngồi đấy suy nghĩ có mà rối hết cả não lên.
Bạch Hạo Vân anh thật sự bực rồi đấy nha. Lúc này, anh cũng chỉ muốn vào xem Tư Mộc thế nào, lỡ cô lại phát sốt nữa thì làm sao? Nhưng mà Trình Mục Vĩ này cứ liên tục hỏi mấy câu hỏi vớ vẩn chẳng khác gì con vịt đang kêu ở bên tai Bạch Hạo Vân anh cả.
"Trình Mục Vĩ, nếu cậu dám hỏi một câu nữa, tôi sẽ gọi điện đến cho trưởng khoa, để ông ấy giữ cậu lại ở bên đấy làm việc, khỏi cần về nước luôn."
Giọng Bạch Hạo Vân tuy lạnh nhạt nhưng cũng phải khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi đấy.
Nghe đến đây, cái miệng liên tục lải nhải của Trình Mục Vĩ kia lập tức phải im bặt lại. Trong lòng của Trình Mục Vĩ khóc không ra nước mắt. Bạch Hạo Vân lại lấy cái này ra để doạ người, đúng là hiếp người quá đáng mà.
Bạch Hạo Vân, con người cậu có thể bớt độc ác đi cho con cháu nó nhờ không vậy? Tim tôi nó yếu lắm, không chịu nổi cú sốc tâm lý này đâu. Anh hai của tôi ơi, làm ơn tha cho tôi đi. Không muốn nói thì đừng nói, chứ đừng có doạ tôi như thế chứ. Dễ khiến người ta chết bất ngờ lắm đấy.
Quả nhiên chiêu này lập tức có tác dụng, Trình Mục Vĩ lúc này đã im thin thít lại, không dám hé răng ra một câu nào nữa. Gương mặt của Bạch Hạo Vân lúc này mới dãn ra, mang theo vài phần hài lòng.
"Còn nữa, nếu cậu không muốn ngủ thì lập tức biến về nhà cho tôi. Đừng có làm phiền người khác nghỉ ngơi."
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.