(43)
"Còn nữa, nếu cậu không muốn ngủ thì lập tức biến về nhà cho tôi. Đừng có làm phiền người khác nghỉ ngơi."
Ánh mắt của Bạch Hạo Vân sắc lạnh, nhìn chằm chằm Trình Mục Vĩ đang đứng ở phía kia. Đã có lòng tốt cho cậu ta ngủ lại đây, ấy thế mà cái miệng của Trình Mục Vĩ cứ liên tục lải nhải, không cho người khác ngủ hay gì? Không ngủ thì lập tức biến để cho người khác còn ngủ.
Trình Mục Vĩ sắc mặt lập tức thay đổi, khuôn mặt nhăn lại mang theo một phần sợ hãi. Trình Mục Vĩ chắp hai tay lại với nhau để trước ngực mình, giọng nói phát ra như đang cầu xin Bạch Hạo Vân.
"Ấy anh hai của tôi ơi, làm người ai làm thế? Tôi đã vất vả chạy đến đây rồi, mệt mỏi lắm, làm ơn đừng đuổi tôi đi như vậy chứ."
Ngoài miệng thì nói vậy nhưng trong lòng của Trình Mục Vĩ đang không ngừng oán hận, không ngừng mắng chửi cái người tên Bạch Hạo Vân đang đứng trước mặt của Trình Mục Vĩ anh. Hừ, người gì đâu mà độc ác thế không biết. Chơi với nhau nhiều năm như vậy, vẫn chẳng chịu nể tình một chút nào cả. Bạch Hạo Vân, tôi thật muốn đập chết cậu. Suốt ngày lấy điểm yếu của tôi ra doạ tôi.
Ánh mắt của Trình Mục Vĩ nhìn Bạch Hạo Vân như là đang oán hận vậy. Nhưng Bạch Hạo Vân dường như vẫn không thèm quan tâm đến Trình Mục Vĩ đang nghĩ cái gì. Bạch Hạo Vân chỉ lẳng lặng quăng cho Trình Mục Vĩ một cái nhìn sắc lạnh, khiến cho người nào đó phải lập tức ngậm miệng của mình lại.
Thấy tâm tình của Bạch Hạo Vân không được tốt, mỗi khi tâm trạng của Bạch Hạo Vân không được tốt thì người gánh luôn là Trình Mục Vĩ đây chứ không phải ai khác. Trình Mục Vĩ vội vàng chạy lại, giọng nói mang theo vẻ "dỗ ngọt" người bạn thân của mình.
"Bạch Hạo Vân, dù sao chúng ta cũng là bạn bè mà, để tôi ngủ lại đây một đêm đi i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i i !"
Chữ "đi" cuối cùng bị Trình Mục Vĩ ngân dài ra, giọng thì cứ như đang làm nũng khiến cho người ta nổi hết cả da gà lên. Trình Mục Vĩ mỗi lần cầu xin Bạch Hạo Vân chuyện gì thì luôn dùng cái cách này để năn nỉ và đều thành công. Và lần này cũng như những lần trước, Trình Mục Vĩ lại dùng cái cách này để năn nỉ Bạch Hạo Vân, thật là hết nói nổi.
Bạch Hạo Vân sắc mặt đen kịt, anh hơi nheo mắt nhìn Trình Mục Vĩ khuôn mặt ngây thơ "vô số tội" kia đang bày ra trước mặt của Bạch Hạo Vân anh. Cái tên chuyên gây phiền phức này, chẳng lẽ lại không cho cậu ta ở lại đây thật.
"Cậu nói một câu nữa, Trình Mục Vĩ, có tin là tôi đá bay cậu ra khỏi nhà của tôi không?"
Bạch Hạo Vân cố cắn răng nuốt cái cơn giận xuống trong lòng, hận không thể đá cho Trình Mục Vĩ một cái để cậu ta bay ra khỏi đây luôn. Thanh âm phát ra từ miệng của Bạch Hạo Vân vẫn như mọi lần nhưng lại mang theo vài phần đáng sợ khiến cho sống lưng của người ta rét run lên.
"Ấy ấy, đừng làm thế, tôi sẽ không nói nữa, cậu yên tâm đi."
Trình Mục Vĩ đưa tay mình lên che miệng, ra hiệu sẽ không nói nữa. Nhưng miệng của Trình Mục Vĩ vẫn cứ tiếp tục lải nhải theo thói quen. Con người này thật sự là nói cực kỳ cực kỳ nhiều. Những ai chơi thân với Trình Mục Vĩ đều nói như vậy cả.
"Mà tôi ngủ ở đâu? Mà nhà cậu bao nhiêu phòng như vậy, tôi biết ở đâu bây giờ?"
Bạch Hạo Vân chỉ liếc nhìn Trình Mục Vĩ một phát, cố gắng kìm nén hành động muốn xông lên đánh cho cậu ta một trận. Cậu ta đến đây cũng phải mấy lần rồi, chẳng lẽ lại không biết bản thân mình ngủ ở đâu vậy mà cũng phải hỏi. Cái tính lươn lẹo này của Trình Mục Vĩ thật khiến cho người ta muốn xông lên mà đập cho cậu ta một trận.
"Trình Mục Vĩ,....!"
Bạch Hạo Vân nghiến răng nghiến lợi, sắc mặt cực kỳ khó coi nhìn Trình Mục Vĩ. Anh hận không thể cắt lưỡi của cậu ta.
Thấy Bạch Hạo Vân tức giận, ngoài mặt thì sợ hãi nhưng trong lòng của Trình Mục Vĩ lại cực kỳ hả hê. Bạch Hạo Vân, cuối cùng cũng có ngày tôi chọc được cậu tức giận đến phát điên. Cho chừa cái tội thường ngày cậu lấy quyền hành mà doạ dẫm, bắt nạt tôi.
Trêu thế thôi, Trình Mục Vĩ cũng buồn ngủ lắm rồi, mắt của Trình Mục Vĩ đã nặng trĩu đến nỗi sắp nhắm tịt lại rồi. Trình Mục Vĩ đưa hai tay ra trước ngực như muốn ngăn cản hành động muốn xông lên đánh người kia của Bạch Hạo Vân đang đứng trước mặt mình.
"Được rồi, được rồi. Đùa tí thôi! Tôi sẽ trở về phòng ngủ dành cho khách, cậu tuyệt đối không được nổi giận, không được nổi giận đó."
Bạch Hạo Vân liếc nhìn Trình Mục Vĩ, ánh mắt kia như là đang muốn giết người. Ánh mắt ấy như mang theo vẻ cảnh cáo, cậu mà không trở về phòng ngủ ngay lập tức thì đừng trách tôi lúc nổi điên lên sẽ khiến cậu bỏ mạng lúc nào không hay đấy.
Nhận được sự "cảnh cáo" này của Bạch Hạo Vân, Trình Mục Vĩ phải lập tức trở về phòng, nếu không chắc mất mạng chứ chả chơi. Nhưng có vẻ cái tật lắm mồm của Trình Mục Vĩ vẫn không bỏ được thì phải. Trước khi đi, Trình Mục Vĩ phải nói với Bạch Hạo Vân một câu mới chịu được hay sao ấy?
"Tôi đi ngủ nha, cậu ngủ đừng có mơ thấy tôi đấy nha!"
Nói xong câu này, Trình Mục Vĩ phải lập tức xoay người, chạy xuống nhanh. Nếu không chuồn nhanh chắc chắn Trình Mục Vĩ sẽ bị Bạch Hạo Vân anh dần cho một trận đến cái mạng cũng không còn mất chứ đừng nói là còn nguyên.
Sau khi nhìn Trình Mục Vĩ hớt ha hớt hải chạy vội xuống nhà, Bạch Hạo Vân bất giác lắc đầu, khoé môi anh khẽ cong lên một nụ cười mang theo vẻ khổ sở. Đúng là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời mà. Cái tính tình này của Trình Mục Vĩ vẫn không tài nào thay đổi được cho dù qua bao nhiêu năm.
Thôi được rồi, phí thời gian với Trình Mục Vĩ quá nhiều rồi. Bạch Hạo Vân nhanh chóng mở chiếc cửa làm bằng gỗ trước mặt của mình ra, rồi nhanh chóng bước vào phòng.
Bạch Hạo Vân tự hỏi, không biết Tư Mộc thế nào rồi? Cô có còn sốt nữa không? Hay có bị làm sao không? Bạch Hạo Vân vẫn rất lo lắng cho cô gái nhỏ này của anh, mặc dù chính miệng của một bác sĩ giỏi như Trình Mục Vĩ nói là cô không bị làm sao cả, chỉ là sốt rét thôi.
Bạch Hạo Vân hôm nay để Trình Mục Vĩ ở lại đây là có hai lý do. Một là lúc này, trời vẫn còn tối, mà để Trình Mục Vĩ lái xe thì rất dễ để xảy ra tai nạn. Con người của Trình Mục Vĩ không cẩn thận quá mà. Hơn nữa, Bạch Hạo Vân sợ rằng, một lúc nữa, Tư Mộc lại bỗng dưng lên cơn sốt như vừa nãy, sẽ có Trình Mục Vĩ chữa trị cho cô, hơn nữa lại gần, không phải bắt tội Trình Mục Vĩ chạy đi chạy lại nữa. Sẽ khiến cho Trình Mục Vĩ mệt đến phát khóc ra mất.
Bạch Hạo Vân kéo một chiếc ghế ở gần đó, nhẹ nhàng ngồi xuống, cố gắng không phát ra tiếng động làm cho Tư Mộc đang ngủ sẽ khiến cô giật mình mà thức giấc. Tư Mộc đã thật sự quá mệt mỏi rồi, Bạch Hạo Vân nhìn mà không khỏi cảm thấy đau xót cho cô gái nhỏ này.
Bạch Hạo Vân khẽ đưa tay vuốt ve khuôn mặt trắng bệch kia của Tư Mộc, bàn tay của anh khẽ vén từng lọn tóc của Tư Mộc còn ở trên gương mặt của cô, không để chúng dính trên mặt của cô nữa. Động tác của Bạch Hạo Vân nhẹ nhàng, ân cần, quan tâm, chăm sóc cho người con gái đang ngủ say kia. Phải nói rằng, cả cuộc đời của Bạch Hạo Vân anh chỉ dịu dàng với đúng một người con gái mang tên Tư Mộc.
Bạch Hạo Vân đặt một cánh tay lên trán của Tư Mộc, cánh tay còn lại của Bạch Hạo Vân, anh đưa lên trán của mình. Bạch Hạo Vân muốn kiểm tra xem rằng Tư Mộc đã hạ sốt chưa, đã đỡ hơn chút nào hay chưa.
Cũng may, Tư Mộc đã hạ sốt rồi. Người cô đã không còn nóng như lúc trước nữa. Người của Tư Mộc cũng đã giảm nhiệt độ, hơn nữa, cô không còn lạnh đến nỗi run lẩy bẩy như vừa nãy. Lúc này, nhìn gương mặt an tâm chìm vào giấc ngủ kia Bạch Hạo Vân mới có thể cảm thấy yên tâm được. Bạch Hạo Vân thở phào nhẹ nhõm, Tư Mộc tối nay đúng là khiến cho Bạch Hạo Vân anh sống giở chết giở rồi.
Mồ hôi cũng không đổ nhiều như trước nữa, chỉ lấm tấm vài giọt trên trán của cô. Nhìn gương mặt không còn lo lắng kia của Tư Mộc, Bạch Hạo Vân bất giác nở một nụ cười trên gương mặt đầy băng giá kia của mình. Chỉ cần Tư Mộc hạnh phúc, cho dù bắt Bạch Hạo Vân anh làm bất cứ việc gì ngoài những việc phạm pháp, trái với lương tâm của chính mình, Bạch Hạo Vân chắc chắn sẽ làm cho bằng được, cho dù hi sinh cả tính mạng của bản thân mình.
Bạch Hạo Vân nắm lấy cánh tay của Tư Mộc, những ngón tay trên hai cánh tay của Bạch Hạo Vân khẽ đan xen vào những khớp ngón tay trắng trẻo của Tư Mộc. Bạch Hạo Vân không nói gì, chỉ im lặng như vậy trong một lúc lâu. Anh hôn lên cánh tay gầy gò kia của Tư Mộc, hai mắt anh khẽ khép lại như là đang rất mệt mỏi.
Một lúc sau, Bạch Hạo Vân đặt cánh tay của Tư Mộc vào trong chiếc chăn mềm mại kia, anh khẽ liếc nhìn đồng hồ, đã là gần năm giờ sáng rồi. Cả đêm nay, Bạch Hạo Vân gần như không ngủ. Anh chỉ chợp mắt được một lúc thì lại bị Tư Mộc làm cho thức giấc.
Trên gương mặt điển trai kia của Bạch Hạo Vân lộ rõ sự mệt mỏi, đôi mắt của anh đã nặng trĩu xuống. Bạch Hạo Vân rất muốn ngủ nhưng anh lại sợ cô gái nhỏ này bỗng dưng lại sốt lên như vừa nãy thì thế nào? Bạch Hạo Vân quyết định thức trắng đêm để trông trừng Tư Mộc, nhưng bản thân của anh vì mệt mỏi mà ngủ gục lúc nào không hay biết.
\#còn
Tên truyện: Cô Vợ Mù.