Qua một khoảng thời gian ít ỏi tiếp xúc cũng đủ để Hàn Thiên Ngạo cảm nhận nhiều về gia đình nhà họ Lục. Hai người họ không hề khó gần như anh đã nghĩ trước đó, ngược lại khá vui vẻ và yêu quý các anh.
Thật ra Lục gia và Hàn gia anh đã quen biết nhau rất lâu về trước. Chỉ vì một số hiềm khắc xảy ra giữa người lớn mà đến nay vẫn không thể thân thiết với nhau được như xưa nữa.
Nói đến đây có lẽ nhiều người sẽ thắc mắc về mối quan hệ giữa bọn họ nên rất cần thiết để nhắc lại lần nữa: Ông nội của anh năm xưa khi mới vừa sáng lập ra công ty gặp rất nhiều khó khăn. Ông phải lặn lội sang nước A để tìm và huy động được thêm nhiều nguồn vốn đầu tư cho doanh nghiệp. Vì là công ty khởi nghiệp nên cũng chẳng mấy ai biết đến và tin cậy vào nên lúc bấy giờ, Hàn thị gặp rất nhiều khó khăn lại không ai giúp đỡ. Trong thế “ ngàn cân treo sợi tóc” cơ hội đến với ông nội anh. Không ngờ Lục gia, cũng chính là Lục Thiên Phàm lại đồng ý bỏ ra một số tiền không hề nhỏ, bất chấp mọi tình huống xấu nhất có thể xảy ra, mặc kệ thua lỗ vẫn đầu tư vào Hàn thị bởi vì ông có niềm tin vào năng lực của ông nội anh. Ngay sau đó, dự án của bọn họ thành công, thu về khối lợi nhuận khổng lồ cả hai gia đình thường xuyên qua lại, làm ăn với nhau. Về sau, khi ông nội anh qua đời, tài sản để lại đều thuộc về đứa con trai duy nhất - Hàn Thiên Ngụy, cũng là người bố hiện tại của anh. Nào ngờ tai họa ập đến hai nhà, người mà mẹ anh vụng trộm lại là Lục Tín - con trai giữa Lục Thiên Phàm và Giang Hạ Vân. Bất chấp sự ngăn cản của cha mẹ đôi gian phu dâ*m phụ này vì tình yêu, cùng nhau trốn đi một nơi không ai biết đến. Khoảng gần một năm sau xảy ra xung đột, đôi bên bất đồng, khổng thể chung sống với nhau được nữa bèn xấu mặt quay về. Hàn Thiên Ngụy một phần không chấp nhận được chuyện này, một phần vì mất mặt với trưởng bối, tự động lánh đi, hạn chế qua lại sau khi đôi bên kết thúc hợp đồng, nhất quyết không chịu tiếp tục hợp tác. Lục gia cảm thấy bản thân có lỗi cũng không dám làm phiền cả nhà họ. Thế là từ đó mối quan hệ giữa hai nhà càng trở nên xa cách nhau. Tuy nhiên hai bà thỉnh thoảng vẫn lại liên lạc hỏi thăm tình hình cuộc sống gia đình đôi bên.
Quay trở lại câu chuyện, Hàn Thiên Ngạo dùng bữa xong lại đi dạo một vòng khuôn viên cùng hai ông bà đến khi trời tối mịt, thấy bản thân cũng đã làm phiền khá lâu nên đã từ biệt về trước mà không chờ cả nhà họ đông đủ, đành để dịp khác anh lại đến thăm.
“ Hôm nay cuối tuần, chắc là lũ trẻ nhà tôi đi chơi cho khuây khỏa ấy mà! Thật xin lỗi cậu!” Lão gia cảm thấy trong lòng vô cùng áy náy.
“ Xin ngài đừng nói như thế. Cháu đến đây được mọi người đón tiếp thế này đã là quá vinh hạnh rồi. Lần sau cháu lại đến chơi rồi về.”
“ Được. Rảnh rỗi thì cứ thường xuyên ghé chơi nhé!”
“ Dạ vâng ạ. Chúng cháu chào cả nhà nhé! Hôm nay thật sự cảm ơn mọi người rất nhiều.”
“ Ui chà! Bọn trẻ này ngoan quá, phải chi đám cháu nhà mình nó cùng thế bà nhỉ?”
“ Do ông chiều hư cả đấy!”
.... Bla bla bla bla
Hàn Thiên Ngại cúi đầu từ giã mọi người rồi cùng Mạc Nhiên rời đi. Trên đường trở về, anh bắt gặp một người đàn ông trông có vẻ như đã từng gặp qua đâu đó, nhưng chỉ vì nhìn từ phía sau nên anh chẳng thể nhớ ra. Thôi vậy!
..........Còn tiếp.........