Hai người Lục Mạn Y và Lục Tư Thần về đến nhà đã 11 giờ đêm, bên trong biệt phủ vẫn còn thắp đèn chắc là mọi người vẫn còn chưa đi ngủ. Họ quyết định âm thầm lẻn vào nhà một cách bí mật nhất để không bị phát hiện. Đó chỉ là suy nghĩ của hai người họ, thực tế thì không.
Vừa mới mở được: “ Cũng biết đường mò về đấy à!”
Cả hai bị dọa cho bay mất ba hồn bảy vía, lúc này cô chỉ biết đứng yên núp sau tấm lưng anh trai mà trốn tránh ánh mắt người trong nhà. Tim cô không chịu nằm yên mà cứ đập mạnh, cứ như muốn chạy thoát ra khỏi lồng ngực. Cô chọt nhẹ vào hông anh để cầu cứu, chỉ mong anh mau nói gì đó đẻ cứu vớt tình hình.
Biết rằng bản thân cũng như đứa em mình không thoát được, Lục Tư Thần rất tỉnh và đẹp trai tiếp tục dùng anh tuyệt chiêu “ chuồng là thượng sách”.
“ Đứng lại đó!”
Biết sao bây giờ, cơ hội mãi sẽ không đến với các anh.
“ Ông nội” Mạn Y, Tư Thần đồng thanh thưa.
“ Tiểu Bảo, cháu nói ông bà nghe xem chiều giờ nó đã đưa cháu đi đâu?” Vẻ mặt bọn họ vô cùng tức giận, ông nội nghiêm khắc tra xét.
Chết rồi! Thế này làm sao cô dám mở miệng ra nói sai sự thật nửa lời.
“ Cháu...chúng cháu đi dạo trung tâm mua sắm, sau đó mua chút đồ ăn vặt thôi ạ.”
Dù cho có giận dư cách mấy, ông cũng không thể nào bỏ mặt hai đứa cháu này, nhẹ nhàng hỏi thăm: “ Đã ăn tối cả chưa?”
“ Dạ rồi ạ! Ông yên tâm cháu dám thề là đã đưa em ấy ăn uống đến nơi đến chốn rồi ạ!” Lục Tử Thần như con rùa rụt đầu, hiện tại mới dám lò đầu ra lên tiếng.
“ Tôi không có hỏi anh! Tiểu Bảo vừa nãy nó cho cháu ăn gì!”
“ Cháo yến...À không gà rán ạ!” Cứ nhìn vào nét mặt của ông là cô lại không có khả năng nói dối, bởi vì cô biết bản thân mình cũng không thể qua mắt đượchọ.
“ Lục Tư Thầnnn! Tôi đã dặn anh cái gì anh có nhớ không? Lần đầu cũng như lần cuối tôi tha cho anh. Tuần này khóa thẻ, ăn cơm nhà!”
“ Ơ ông ơi đừng mà! Cháu cũng cần tiền tiêu vặt chứ ạ!” Lục Tư Thần biết sợ, hết cách buộc phải vứt bỏ liêm xỉ quỳ xuống van xin.
“ Không nói nhiều...nói nữa tôi cắt luôn tháng này! Lục Mạn Y từ mai ở nhà với ông bà không được đi đâu cả.
“ Ây da, ngợp chết cháu mất.”
“ Nhà này chưa đủ rộng để cung cấp không khí cho bây à?”
“ Dạ vâng. Chúng cháu lên phòng đây ạ.” Đồng thanh đáp.
Lục Tư Thần không quen chốt câu cuối: “ Chúc ông ngủ ngon!” Rồi lần lượt từng người đi vào thang máy trở về phòng ngủ.
Tuy nhiên, nửa đêm Lục lão gia lại đến gõ cửa tìm anh. Lục Tư Thần lâu rồi mới gặp lại cảnh này, chỉ khi có việc riêng ông mới như thế.
“ Đã ngủ rồi sao?” Lục Thiên Phàm
“ Vâng, chỉ vừa chợp mắt thôi ông, có chuyện gì sao?” Lục Tư Thần ngạc nhiên hỏi.
“ À không không! Ông định vào bàn chút việc công ty ấy mà...nếu đã ngủ rồi thì nghỉ ngơi sớm đi, hôm sau lại bàn.”
“ Không sao đâu cháu...”
Chưa kịp nói xong câu thì ông đã ra khỏi cửa, trước khi đi còn không quên chúc cháu trai một lời chúc ngủ ngon.
Lục Tư Thần chỉ vì chuyện này mà không tài nào chợp mắt được tiếp, anh thức trắng một đêm. Ban đầu anh anh định lên lầu kiếm Mạn Y nói chuyện nhưng nghĩ lại ngày mai cô có việc khá quan trọng, buộc phải chuẩn bị từ sớm nên đành ra ban công hít thở không khí cho thoải mái.
Tại tầng thứ mười một của tòa nhà cao nhất thành phố, cũng có một người đàn ông đang hóa thân thành một con cú đêm. Hàn Thiên Ngạo tuy lên giường nhưng trằn trọc mãi không vào giấc được. Sự tò mò trong anh bỗng dưng trổi dậy, bóng hình người đàn ông khi tối cứ luẩn quẩn, trở đi rồi trở lại trong đầu, càng gắng nhớ cho ra thì anh càng khờ. Thế là anh cũng mở cửa ra ban công, châm điếu thuốc cho khuây khỏa. Một tay anh cầm điếu xì gà, tay kia thì bật lửa nghịch tới nghịch lui, bắt đầu suy luận.
“ Chiều cao này có lẽ bằng mình nhỉ? 1m90? Phải rồi hình xăm sau gáy! Từng thầy qua đâu nhỉ? Hình xăm hình xăm hình xăm...” Hàn Thiên Ngạo lẩm bẩm.
Chờ đã! Anh bật người đứng dậy: “ Y Y, là tên đàn ông đó!!!!!” Anh nhớ ra rồi, anh biết hắn là ai rồi! Người đàn ông đó đã đưa thi hài cô rời đi.
Thi hài? Ý của anh là thế nào?
..........Còn tiếp.....