Sáng sớm tinh mơ, Hàn Thương Ngôn thức dậy thì thấy trời vẫn còn sớm. Trong điện thoại bỗng hiện lên thông báo.
"Ting"
Hôm nay, là một ngày rất quan trọng đối với anh. Đó là ngày thành lập của cô nhi viên Tình Thân. Nơi mà anh và cô đã được sinh ra ở đó. Nơi mà những đứa trẻ mồ côi, không cha không mẹ chung sống. Hàn Thương Ngôn ở đó được 10 năm thì ông bà Hàn nhận nuôi anh và phong cho anh làm người thừa kế. Tuy anh không phải con ruột nhưng ông bà rất tin tưởng mà giao cho anh mấy cái quán bar với chục cái resort ở khắp cái thành phố Bắc Kinh.
Việc làm thường ngày của anh là đi khảo sát, kiểm tra tiến độ làm việc của chúng. Cha của anh từng là một người khét tiếng trong giang hồ nhưng ông ấy do một lần sơ sảy mà bị kẻ giấu mặt làm cho tàn phế. Hàn Thương Ngôn là người đứng lên, điều khiển tất cả mọi thứ. Đôi khi anh ấy đã từng suýt bị ám sát nhưng trời phật đã phù hộ khiến anh được thoát nạn. Cuộc sống trong thế giới ngầm khiến anh ấy trở nên chán ghét. Cho tới khi gặp lại mối tình đầu đó là cô. Hàn Thương Ngôn tuy là người trong giang hồ nhưng anh đã cưu mang biết bao nhiêu mạng người. Tạo cho họ công ăn việc làm.
Hàn Thương Ngôn mặt lạnh tanh. Anh tát nước vào mặt cho tỉnh táo rồi nhìn vào gương. Mà Giai Ý cô lúc này cũng đang sửa soạn. Cô mặc một chiếc váy vô cùng nhẹ nhàng tinh tế. Cô đi xe lăn vào trong thang máy rồi tự mình nhần nút. Hàn Thương Ngôn sợ cô biết chuyện nên lén lút đi thang bộ. Ai ngờ hai người lại đụng mặt nhau ở dưới tầng luôn. Cô nhìn thấy anh ăn mặc gọn gàng giản dị, không phải bộ đồ vest lịch lãm thì bất ngờ mà hỏi:
"Hàn Thương Ngôn, hôm nay sao anh lại mặc như này? Anh đi đâu hả?"
Hàn Thương Ngôn liếmliếm láp lời nói: "Tôi đi có việc. Mà tôi mặc như này em không quen sao?"
" Không có... anh mặc như này thật sự rất hợp..."
Hai người nhìn nhau không còn chuyện gì đề nói thì ngại ngùng quay đi. Hàn Thương Ngôn liền mở lời trước: "Em đi đầu? Anh chở!"
Cô sợ Hàn Thương Ngôn phiền hà nên từ chối: "Không cần đâu. Em tự bắt taxi đi được."
" Nhà mình có xe mà. Sao em phải đi taxi."
Nói rồi Hàn Thương Ngôn đẩy cô ra ngoài. Anh ân cần chiều chuộng bế cô lên xe rồi gấp cái xe lăn gọn vào trong cốp.
Ở trên xe, anh thấy cô chưa cài dây an toàn thì liền cài giúp cô
Chuyện này đến đột ngột khiến cô hiểu nhẩm
"Anh làm gì vậy?"
" Thắt dây an toàn."
Cô ngại ngùng quay đi.
Hàn Thương Ngôn mỉm cười mãn nguyện rồi lái xe ra khỏi biệt thự.
"Em đi đâu?"
" Đi tới cô nhi viện Tình Thân."
"..."
Hàn Thương Ngôn im lặng rồi chở cô tới đó. Họ vừa lái xe vào cửa. Một vị sư thầy đã ra đón tiếp.
Hàn Thương Ngôn bước xuống xe rồi giúp cô lấy xe lăn. Anh trước mặt sư thầy cúi đầu chào hỏi:
" Con chào mẹ."
" Ô, bé Đậu đây mà."
Nói rồi bà sư ôm lấy anh. Bà sư nhìn sang Giai Ý rồi cũng dành cho cô một cái ôm. Rồi nhẹ nhàng nói: "Con bé
Bắp luộc này. Mấy lâu nay con không tới đây thăm. ta rồi đấy."
" Tại con bận quá nên không thăm mẹ với mấy em được."
Bà mỉm cười rồi bỗng chốc dập tắt: "'Chân con làm sao vậy?"
" Không sao đầu ạ, con mới bị tai nạn."
" Sao đi đứng lại không cẩn thận vậy không biết."
Hàn Thương Ngôn lấy trên xe một đống bánh kẹo, có cả gạo với đồ ăn nữa. Mấy đứa trẻ trong trại mồ côi chạy ra.
" Chú Hàn, chú Hàn..."
Giai Y cô nhìn thấy lũ trẻ bám lấy anh thì bất giác mỉm cười.
" Nào nào, rồi ai cũng có phần hết nha."
Cô nhìn nụ cười hạnh phúc trên môi anh rồi ngơ ngẩn. Mấy vị sư chạy ra bê thực phẩm vào. Hàn Thương Ngôn thì vận chuyển đống bánh kẹo vào trong nhà. Nơi đây vừa là chùa mà cũng vừa là trại trẻ mồ côi.
Mấy đứa bé dễ thương, tốt bụng đẩy cô vào trong khiến cô rất vui.
Anh đưa cô vào trong chùa rồi họ cúng bái khẩn cầu. Hàn Thương Ngôn lấy trong túi ra một tập phong bì rồi bảo với sư thầy: "Con có chút lòng thành gửi mMẹ cầm số tiền này mà cải tạo lại nơi đây. Cho lũ trẻ được học tới nơi về tới chốn."
Giai Y cô cũng lấy một tập phong bì đưa cho bà.
"Con cũng có chút lòng thành gửi mẹ."
Bà nhận lấy rồi gửi những lời chúc tốt đẹp dành cho họ: "Mong trời phật phù hộ độ trì cho hai con. Cảm ơn phúc đức của hai con."
Hai ngừi chắp tay nhận lấy lời chúc của bà ấy. Hàn Thương Ngôn đẩy cô ra ngoài để chơi với lũ trẻ.
"Em ở đây chơi với bọn trẻ nhé. Anh vào đây một chút."
Cô mỉm cười khẽ gật đầu. Hàn Thương Ngôn yên tâm rời đi.
Mấy đứa trẻ chạy lại chỗ cô rồi nhí nhảnh hỏi:
"Chị, chịlà người nổi tiếng ạ?"
"Chị ơi, anh kia là người yêu cô ạ?"
"Chị ơi, chị đọc truyện cổ tích cho tụi con nghe đi."
"Chị ơi mình chơi trò gì đi..."
Đám trẻ trên tay cầm bịch bim bim với hộp sữa. Cô không hề cảm thấy phiền hà trước những câu hỏi của bọn trẻ.
Cô dịu dàng nói: "Mấy đứa ngồi ngay ngắn hết bên chị đi nào."
Bọn trẻ ngong ngoãn ngồi bên cạnh cô. Họ ở dưới gốc cây đa, cô kể chuyện cổ tích cho tụi trẻ nghe, rồi lại hát cho tụi nó, rồi đứng đó cổ vũ cho tụi nhỏ chơi mèo đuổi chuột. Ngày hôm nay, cô đã cười rất nhiều. Đó là nụ cười vô cùng hạnh phúc.
Hàn Thương Ngôn vừa đi đâu về. Trên tay anh là mấy chục bộ đồ cho mấy đứa trẻ. Anh bê vào. Tụi nó liền ùa ra mà ôm lấy anh.
"Yeah, anh ơi, anh lại mua đồ cho tụi em rồi."
" Tụi em cảm ơn anh nhiều lắm."
Một bà sư đi ra liền nhắc nhở tụi nó: "Các con ngoan nha. Để ta mang vào trong. Lát nữa ta lấy cho các con mặc đồ mới nha~. Còn giờ vào trong ngồi ngay ngắn chuẩn bị ăn cơm."
" Vâng ạ."
Tụi nó nghe lời mang đồ vào cất. Sư chắp tay cảm ơn anh rồi mời anh và cô vào dùng bữa. Hàn Thương Ngôn ân cần đấy cô vào trong.
Có thể thấy tình cảm của họ dành cho nhau không còn sự ngại ngùng nữa mà là chân thành, yêu thương và khăng khít, bền chặt.