Cô nhẹ nhàng muốn rút tay mình ra nhưng Hàn Thương Ngôn tay vẫn nắm chặt. Cô vừa cảm thấy phiền, vừa cảm thấy thương anh vô cùng. Cô đang chăm chú nhìn anh ngủ thì đột nhiên anh tỉnh dậy.
Cô ngại ngùng quay đầu đi. Nhưng anh vẫn nhìn thấy. Anh vô cùng lo lắng hỏi cô: "Em có sao không? Có cảm thấy đau nhức ở đâu không, để anh đi gọi bác sĩ."
Nói rồi anh vội vàng buông tay cô ra đi gọi bác sĩ. Cô nắm chặt tay anh rồi ánh mắt rưng rưng mà nhìn anh nói:
"Em không sao... Đừng bỏ em đi mà..."
Hơi ấm từ bàn tay anh tỏa ra làm xua tan cái lạnh từ bàn tay của cô. Anh ngồi xuống bên giường của cô.Giai Ý cô chủ động ôm anh rồi bất ngờ nói: "Bé Đậu!"
Hàn Thương Ngôn sững sờ hỏi: "Em nhớ lại rồi sao?"
Cô ngại ngùng gật đầu. Hàn Thương Ngôn vui mừng ôm lấy cô.
Cô ngạc nhiên im lặng. Cả phòng im ắng vô cùng. Anh nhẹ nhàng vén tóc qua tai cô rồi hỏi: "Em có đói không?
Anh đi mua đồ ăn cho em."
" Không đói!"
Hàn Thương Ngôn dịu dàng nói: "Ăn đi! Đã 2 ngày em không ăn gì rồi. Em có biết làm như vậy là một đứa trẻ hư không?"
Cô tròn mắt nhìn anh. Anh xoa đầu cô rồi nói: "Đợi anh một lát, anh đi mua đồ ăn cho em."
Cô nhìn anh một cách không nỡ rồi gật đầu. Anh hiểu ý của cô nên quay lại, dịu dàng hôn lên trán cô rồi nói: "Anh đi một lát thôi! Nha~"
Rồi nói anh mới rời đi. Cô ở trong phòng lúc này mặt dã đỏ hết cả lên vì ngại ngùng. Cô nhìn xung quanh không thấy cái xe lăn đâu. Chỉ thấy hai cái nạng gỗ tập đi. Cô liền với lấy chúng rồi khó khăn đứng dậy, cô từng bước chậm rãi đi tới cái cửa sổ. Bây giờ trời đã tối rồi nhưng trăng hôm nay sao lại đẹp quá. Cô mỉm cười hạnh phúc rồi nhìn ánh trăng đang sáng. Hàn Thương Ngôn đi mua đồ ăn về, thấy cô đang đứng dậy bằng nạng. Anh lặng lẽ đặt đồ ăn xuống bàn rồi ôm cô từ phía sau.
"Anh làm gì vậy?" _ Giai Ý ngạc nhiên
Hàn Thương Ngôn nhẹ nhàng ôm lấy bụng cô, rồi nói: "Hôm nay, là trung thu đó. Anh có mua bánh trung thu, em vào ăn tối rồi chúng ta cùng nhau ăn bánh trung thu. "
"Bỏ em ra!" _ cô vùng vẫy
"Không thích, anh muốn ôm em cơ!"
"Anh làm vậy sao em ăn cơm được."
Hàn Thương Ngôn nghe vậy mới bỏ tay ra, anh ân cần đỡ cô vào giường.
Anh lấy một ít thức ăn cho cô đặt lên bàn. Cô bị đói 2 ngày giờ mới có cảm giác thèm ăn. Cô cầm bát cơm lên, ăn mà quên mất cả hình tượng của qua. Hàn Thương Ngôn chăm chú nhìn cái miệng của cô đang nhai thức ăn. Anh bất giác mỉm cười khiến cô không nhổ nổi cơm.
"Anh làm gì mà nhìn em dữ vậy? Anh không ăn à?"
" Không ăn! Nhìn em ăn anh thấy no rồi!"
Thật là sến quá đi
Cô nghe anh nói vậy thì ngại ngùng quay đi. Tay thì vẫn xúc cơm bỏ vào miệng. Cô ăn xong, tính mang rác vứt đi thì anh liền vứt hộ cô hộ rồi. Cô cẩm mấy viên thuốc bé tý trên tay mà vẫn mãi chưa uống. Anh đi vứt rác cho cô xong đi vào thấy cảnh này thì liền ngạc nhiên hỏi: "Có mấy viên thuốc bé tý làm gì mà chưa uống vậy?"
" Thuốc đắng lắm!"
Hàn Thương Ngôn như nghĩ ra gì đó. Anh cười khoái chí hỏi: "Anh có một cách uống thuốc không đắng. Em muốn thử không?"
Con bé không biết gì liền gật đầu lia lịa. Anh cười gian xảo rồi cẩm theo một cốc nước đi tới giường cô. Anh ngồi xuống giường, tay cẩm lấy ấy viên thuốc của cô rồi bỏ vào miệng mình.
"Ơh..."
Cô ngơ ngác nhìn anh, chưa kịp phản ứng, anh đã ôm trọn lấy gương mặt cô rồi bón thuốc vào miệng cho cô. Vị thuốc đắng thì nó vẫn đắng thôi. Nhưng cách bón thuốc này nó ngọt ngào, thú vị quá. Thuốc trong miệng anh đã thành công đi tới miệng cô, nhưng nụ hôn vẫn chưa dứt. Đã 30 giây rồi, cô như sắp nghẹt thở mà bấu chặt lấy tay táo của anh. Lúc này anh mới chịu thả ra. Cô tức giận đánh (đánh yêu) anh một cái. Hàn Thương Ngôn nuông chiều ôm cô vào lòng rồi mỉm cười
" Thả em ra!"
" Không thả!"
Hai người họ cười đùa với nhau rất vui vẻ.
Ở bên ngoài bệnh viện, người ta mắc rạp cùng nhau ăn cỗ, đám trẻ con thì cầm đồ chơi (đèn ông sao, kiếm phát sáng, súng nước,...) đi play. Hàn Thương Ngôn và cô cùng nhau ngồi bên cửa sổ nhìn mọi thứ phía dưới đang diễn ra. Khung cảnh vừa lãng mạn lại vừa ngọt ngào này khiến tác giả tôi vô cùng thích thú. Hàn Thương Ngôn canh đúng 21h. Anh bịt hai mắt cô lại rồi thì thầm: "Anh có bất ngờ dành cho em."
" Bất ngờ gì vậy?".
'_ cô tò mò hỏi
Anh đếm ngược
"3 - 2 - 1"
" Bùm bùm "
Cô ngạc nhiên hỏi: "Đây là bất ngờ đó hả?"
"Ừm, sao thấy đẹp không?"
" Anh bắn pháo hoa trái phép!"
"Suyt! Chỉ là vi phạm một chút thôi mà... Nhưng mà... đẹp không?"
"Đẹp! Em rất thích ngắm pháo hoa nhưng em không nghĩ lại được ngắm vào đêm trăng tròn như này."
Họ đang quấn lấy nhau vì hạnh phúc thì 5 tên đàn em lúc này đang trốn chui trốn rủi khỏi cảnh sát.
Hàn Thương Ngôn đặt tay lên vai cô. Trong khung cảnh im lặng và lãng mạn này, anh và cô nhìn nhau bằng tất cả sự yêu thương. Cuối cùng họ đã trao nhau nụ hồn vô cùng ngọt ngào dưới ánh trăng sáng và phía hoa rộn rằng ngoài kia