Hàn Thương Ngôn anh nhớ lời chị quản lý dặn dò : "Cầu xin anh, đừng cho con bé về nhà tôi. Xin anh hãy cho nó ở nhà mình. Tôi thật sự đã bị ung thư giai đoạn cuối rồi."
Hàn Thương Ngôn nghe xong thì vô cùng sửng sốt.
Hàn Thương Ngôn cũng vô cùng hiểu mà đồng ý không một chút do dự.
" Nhưng tôi nói thật là chị nên nói chuyện này với cô ấy. Nếu cô ấy đột ngột biết được thì cũng sẽ rất đau lòng."
" Tôi không muốn nó phải khổ sở nữa. Thời gian qua, tôi đã làm gánh nặng cho nó rồi."
Cô ấy cẩm tay của Hàn Thương Ngôn không nhịn được mà khóc nức nở: "Hàn Thương Ngôn, tôi tin tưởng cậu.
Xin cậu hãy cho con bé một cuộc đời an nhiên. Xin cậu đừng nhẫn tâm làm nó khóc. Tôi cầu xin cậu..."
Anh nghe vậy vô cùng chạnh lòng. Liền gật đầu. Lúc này chị quản lý mới thật sự yên tâm mà rời đi.
Giai Ý cô vẫn chưa hề biết gì mà đang nghe bác sĩ dặn dò.
"Sức khỏe của cô đã tốt lên rất nhiều. Cố gắng uống thuốc đều đặn, tập đi lại nhiều. Chân sẽ được bình phục nhanh hơn."
"Cảm ơn bác sĩ. Nhờ ơn ông nên chân tôi mới bình phục."
" Tôi chỉ khám với cho cô đơn thuốc để uống thôi. Bạn trai cô, cậu ta rất chu đáo, ân cần, lại nhẹ nhàng. Tôi thực sự cảm kích hình yêu của hai người đó."
Cô ngại ngùng mỉm cười.
Hàn Thương Ngôn mở cửa bước vào.
" Chào cậu Hàn."
" Chào ông."
Bác sỹ dặn dò vài lời rồi đàn anh đi làm thủ tục xuất viện. Cô rất vui vẻ ngồi trên giường đợi chị và Hàn Thương Ngôn. Khoảng 5 phút sau, anh quay lại. Cô liền thắc mắc hỏi: "Anh à, hôm nay em xuất viện sau chị Chi vẫn chưa tới đón em."
Hàn Thương Ngôn nuông chiều đi tới giường cô rồi bảo: "Chị ấy có việc nên không tới đón em được. Mà em phải ở nhà anh chứ."
" Ngày trước là anh xô em. Nên em mới ở nhà anh. Giờ em cũng gần bình phục rồi. Ở chung nhà với anh, em thấy không hay."
Hàn Thương Ngôn anh cười khẩy một cái rồi xoa đầu cô: "Đồ ngốc! Ai dám bàn tán chuyện này chứ. Chị em, cô ấy có việc bận nên phải đi đâu đó vài tuần mới về. Vì bận quá nên chưa nói với em được."
Cô giận dối trách móc : "Chị ấy thể mà không nói em tiếng nào. Kì cục."
Anh nhìn dáng vẻ đáng yêu của cô không nhịn được mà véo má một cái: "Mau đi thay đồ đi, chúng ta về nhà."
Cô mỉm cười hạnh phúc rồi cầm theo quần áo vào phòng WC thay đồ. Cô rời đi, anh mới dám thở phào. Anh vô cùng cảm thấy hổ thẹn vì đã giấu cô chuyện đó. Giai Ý cô thay bộ đồ ở bệnh viện ra, mặc một bồ đồ khác rồi cùng anh về nhà. Cả quãng đường, Hàn Thương Ngôn không biết nói gì với cô nữa. Họ im lặng cả quãng đường cho tới khi về tới nhà anh.Hàn Thương Ngôn lái xe vào sân, nhưng hôm nay anh cảm thấy có gì đó sai sai. Quản gia Trình đẩy một người đàn ông ngồi xe lăn từ trong nhà ra. Hàn Thương Ngôn nhìn thấy thì liền cau mày. Anh đỡ cô từ trên xe xuống, giúp cô lấy nạng nữa. Ông Hàn nhìn thấy cảnh này thì liền nghĩ bụng: "Thằng nhãi này, lại giở trò gì đây..."
Giai Ý cô nhìn thấy ông Hàn thì liền nhận ra đó là bố của anh.
" Cháu chào bác."
Ông Hàn liếc cô một cái lạnh lùng rồi từ mình quay xe vào nhà. Cô vừa chống nạng, vừa hỏi anh: "Bố anh không thích em sao?"
Hàn Thương Ngôn nhẹ nhàng bảo: "Tính ông ấy vậy đó. Đừng để ý."
Cô nghe vậy thì cũng bớt sợ một chút. Anh bảo quản gia Trình đưa cô lên phòng rồi đi vào nhà nói chuyện với bố.
Anh bước vào trong phòng làm việc của mình, đã thấy ông Hàn đang đợi sẵn. Anh lạnh lùng hỏi: "Sao đột nhiên bố tới đây làm gì?"
Ông Hàn không mấy vui vẻ đặt tách trà trên tay xuông.
" Ta là cha con. Muốn tới nhà con. Không được sao?"
Hàn Thương Ngôn im lặng. Ông nói tiếp: "Chuyện hôn ước của con và Huỳnh Cao Mẫn, ta tính hết rồi. Dù cho mẹ con có cản tới mức nào thì con cũng phải lấy con bé."
" Dựa vào đâu?"
" Con bé đó dù sao cũng đã là bạn với con trong suốt 20 năm, bố nó lại còn là người anh em thân cận của ta.
Huỳnh Cao Mẫn là người tài sắc vẹn toàn. Nhất định sẽ có ích lợi cho băng đảng chúng ta. Với cả ta cũng rất có thiện cảm với con bé."
Anh cười khẩy một cái rồi hỏi ông: "Từ trước tới nay, cha ép tôi làm gì tôi làm nấy. Tôi phải từ bỏ ước mơ của mình để quản lý gia sản nhà họ Hàn. Nhưng chuyện tình cảm, tôi nhất quyết không nghe lời cha đâu."
Nói rồi anh lạnh lùng mở cửa nhưng ông Hàn tức giận gọi lại: "Con nhỏ Giai Ý đó có cái gì tốt đẹp đâu. Người không có lấy một chút ưa nhìn, còn tính cách lại yếu đuối. Căn bản là nó không xứng đáng gả vào nhà họ Hàn."
Anh không thể chịu được người khác xúc phạm cô. Anh tức giận mà bật lại: "Con không cần một người hoàn hảo.
Cô ấy không xinh đẹp trong mắt người khác, nhưng trong mắt con cô ấy xinh hơn bất kỳ một người con gái nào.
Cô ấy không mạnh mẽ, đã có con bảo vệ, trí óc cô ấy không tốt, con có thể làm bộ nhớ của cô ấy. Nhưng... cho dù cha kiểm cho con một người con gái tốt hơn cô ấy gấp 10 lần, hay gấp 100 lần, thậm chí là một tỷ lần đi chăng nữa thì con cũng không thể."
Ông Hàn bị những lời nói này làm cho cứng họng
" Mày..."
Hàn Thương Ngôn cúi đầu rồi rời đi. Ông Hàn lúc này tâm trạng cũng vô cùng rối ren.
" Mình và ông ấy đã hứa kết nghĩa thông gia. Nếu bây giờ hủy hôn, vậy thì còn mặt mũi đâu nữa chứ. Mà Hàn Thương Ngôn nó quyết như vậy, sao mình nỡ cho nó một tình yêu không hạnh phúc chứ."
Hàn Thương Ngôn tức giận mở cổng từ xa rồi lên xe đi đâu đó. Anh tức giận mà phóng xe ra cùng ngoại ô hoang vu hẻo lánh với tốc độ 90km/h. Lái xe với tốc độ nhanh, gió không ngừng thổi vào mặt khiến anh trở nên bớt căng thẳng đi.