Cô Vợ Tàn Tật Của Tổng Tài [Phần 2]

Chương 37: Người Phụ Nữ Mưu Mô




Hàn Thương Ngôn anh nhìn người con gái dịu dàng hiểu chuyện trước mắt mà rất đau lòng ôm chặt cô. Trao cho cô một nụ hôn ấm áp lên trán.

"Em nghỉ ngơi nha, anh phải đi có việc rồi."

Giai Y hiểu chuyện buông tay cô ra rồi mỉm cười: "Vâng."

Anh nghe vậy thì liền quay về phòng mình.

Cơ thể mệt mỏi cởi từng chiếc cúc áo ra. Anh bước vào trong phòng tắm rồi xả nước.

"Ket"

Tiếng mở cửa khe khẽ, Huỳnh Cao Mẫn biến thái lẻn vào phòng anh, nhìn chiếc áo sơ mi trên giường, ả không nhịn được mà ngửi lấy mùi hương nam tính này. Trong lòng liền ấp ủ âm mưu thâu tóm trái tim anh. Cô ta khóa trái cửa phòng ngủ. Rồi ngồi trên giường đợi anh tắm xong. Hàn Thương Ngôn không biết gì, chỉ quấn khăn tắm quanh hông. Anh mở cửa bước ra ngoài thì nhìn thấy Huỳnh Cao Mẫn đang nhìn chăm chăm mình. Anh cau mày tức giận đuổi cô ta ra ngoài: "Cô... sao lại trong phòng của tôi? Mau đi ra ngoài."

À ta nhìn anh từ trên xuống dưới rồi đứng dậy, từng bước tiến lại gần, ả ta đặt ngón trỏ lên ngực anh rồi vuốt ve, quyến rũ nói: "Anh không khóa cửa, không thể trách em được. Nếu anh muốn mọi người nhìn thấy chúng ta trong tình cảnh này thì anh cứ việc nói lớn lên."

Cô ta nhìn anh rồi thách thức. Hàn Thương Ngôn tức giận liền lôi cô ta, mở cửa ném ra ngoài. Từng động tác không hề có sự nhượng bộ.

Ả ta bị anh ném ra ngoài, trong lòng không tức giận mà lại cảm thấy thích thú, cô ta đập cửa rồi nói vào trong phòng anh: "Hàn Thương Ngôn, anh đợi đó. Nhất định anh sẽ là cửa em."

Hàn Thương Ngôn ở trong phòng đang nghĩ rằng cô ta bị điên sao. Anh vội vàng sấy khô tóc rồi mặc quần áo vào. Huỳnh Cao Mẫn lúc này đã chạy đi lấy lòng ông Hàn rồi.

Giai Ý khi nãy được Hàn Thương Ngôn an ủi đã bớt cảm thấy tự ti rồi. Cô ngồi thu dọn mấy bộ đồ bỏ vào trong tủ thì điện thoại bỗng reo lên, trên màn hình hiện hai chữ: "Bác gái"

Cô chần chừ một lúc rồi mới nhấc máy.



Đầu dây bên kia cất giọng vui vẻ phấn khích

" Ôi, Tiểu Ý của mẹ, ta nhớ con quá. Tại bên đây ta có việc đột xuất nên không thể về Bắc Kinh sớm được. Mà chồng ta, ông ấy rất muốn gặp con nên ta đã cho ông ấy về. Ông ấy có làm khó con gì không? Có áp bức, tạo áp lực hay làm sao con không? Nói ta nghe đi, nhất định ta sẽ dạy dỗ."

Giai Ý cô mỉm cười rồi đáp: "Không... Không ạ, bác Hàn không làm khó con gì cả. Bác ấy chỉ có hơi nghiêm khắc một chút. Đối với con không có gì to tát hết.

Bá Hàn nghe vậy thì liền yên tâm mà nói: "Vậy thì tốt rồi. Mà mấy ngày nay, con phải chịu nhiều thiệt thòi, uất ức, cố gắng lên con nhé. Hãy cho con nhỏ Huỳnh Cao Mẫn đó biết ai mới thực sự là nữ chủ nhân tương lai của Hàn gia."

" Bác à, con không dám chắc..."

Bà Hàn bất lực thở dài : "Haizzz, con cứ lương thiện, hiền lành như này ta thật sự không yên tâm."

Cô mỉm cười vui vẻ bảo: "Bác à, bác không phải lo gì cho con đâu. Mà con có việc bận rồi, con sẽ nói chuyện với bác sau."

Cô vội vàng cúp máy đi. Cô căng thẳng đặt điện thoại trên giường rồi bất lực nằm xuống.

Hàn Thương Ngôn bị ông Hàn gọi vào phòng sách. Anh mang tâm trạng bất an bước vào trong. Gương mặt ông biểu lộ sự tức giận vô cùng. Ông hỏi: "Từ khi nào, mà con vì một người phụ nữ lại dám cãi lại ta?"

Anh thẳng thừng nói: "Xin lỗi nhưng con không thể chấp nhận việc người con yêu bị sỉ nhục."

Ông Hàn cười khẩy rồi bảo: "Nực cười, ta chưa hề sỉ nhục nó, tất cả đều là sự thật. Con bé đó không có nghề nghiệp ổn định, còn không có tài cán gì về kinh doanh, vụng về trong lời ăn tiếng nói. Ta không thể chấp nhận!"

" Đủ rồi đó! Cha thì biết cái gì cơ chứ, cô ấy không phải người không có tài cán, cô ấy có điểm mạnh riêng mà. Cha là người ngoài. Xin đừng xía vào chuyện của con."



Hàn Thương Ngôn kiên quyết cãi lại ông khiến ông vô cùng tức giận. Bệnh tim từ đó lại bắt đầu tái phát. Ông ôm tim rồi cau mày lại, mắng chửi anh: "Thằng nghịch tử, mày mau cút nhanh đi! Cút cho khuất mắt tao. Chỉ vì một con đàn bà mày dám cãi..."

Hàn Thương Ngôn không th ông nói hết câu liền lập tức mở cửa ra ngoài. Ông Hàn bị anh làm cho tức chết liền lấy trong túi một lọ thuốc, lấy vài viên rồi bỏ vào miệng uống.

Huỳnh Cao Mẫn cô ta nãy giờ ở ngoài nghe lén đã nghe tất cả mọi thứ, cô ta thấy anh bênh vực, che chở cho Giai Ý không nhịn được tức là mà nắm chặt lấy bàn tay. Ánh mắt vô cùng dữ tợn mà nhìn vào căn phòng của cô.

Hàn Thương Ngôn đang rất buồn sầu trong lòng. Anh ra sau nhà, tức giận mà đá vào gốc cây đa mấy cái rồi lại ngồi xuồng thở dốc. Giai Ý cô không thấy anh đâu, nghĩ rằng anh đang ở dưới dây nên liền chống nạng dị tìm. Cô nhìn thấy anh đang ngồi dưới gốc cây đa. Liền vui mừng mà đi tới.

" Hàn Thương Ngôn...."

Anh đang buồn rầu thì nghe thấy tiếng gọi của cô. Anh không muốn người mình yêu lo lắng nên liền ổn định tâm trạng trở lại. Co chủ động ngồi xuống, chủ động khoác tay anh rồi vui vẻ nói: "Anh à, anh có chuyện gì buồn sao?

Sao lại ngồi đây một mình?"

Hàn Thương Ngôn liền chối quanh co: "Không có, đâu có buồn gì đâu. Em nghĩ nhiều rồi."

Biết người yêu đang buồn nên cô rất nhanh lấy điện thoại ra, khoe cho anh cái này

"Em mới đặt cho biệt danh cho anh là 'người yêu' rồi đó. Anh có đặt biệt danh như vậy không?"

Hàn Thương Ngôn tưởng cô đa nghi liền lấy điện thoại ra, đặt ngay biệt danh cho cô là 'Vợ yêu'

"Vậy đã đủ yêu em chưa?"

Cô mỉm rồi mãn nguyện rồi hôn vào má anh một cái khiến anh đơ luôn. Con táo 14 pro max mới mua vì đó mà rơi xuống nền cỏ. Làm xong cô liền bỏ chạy. Để lại anh đang ng ngẩn, vui sướng với nụ hôn của cô