Một ngày mới lại đến, Giai Ý hôm qua cô lại bị mất ngủ. Cả đêm không ngủ được nên mắt cô có quầng thâm. Vì không muốn đụng mặt cha nên Hàn Thương Ngôn đã ra ngoài từ sớm. Cô vì muốn lấy lòng ông Hàn nên đã đi xuống bếp đích thân đi pha một ấm trà.
Cô mở trong tủ bếp ra thì thấy hộp trà gạo lứt Quê Việt
Cô mỉm cười nghĩ rằng chắc bác ấy sẽ thích lắm đây nên liền lấy trong hộp một gói trà ra pha. Cô còn đích thân tự mình làm bữa sáng nữa
Cô vừa làm xong, Huỳnh Cao Mẫn đẩy ông Hàn từ trong thang máy ra. Họ ăn mặc rất chỉnh chu, chắc là có công việc rồi.
Cô chủ động mời ông và Huỳnh Cao Mẫn: "Bác Hàn, cô Huỳnh, bữa sáng đã chuẩn bị xong rồi."
Huỳnh Cao Mẫn liền từ chối: "Bây giờ, tôi và bác trai phải có việc rồi. Không thể ngồi cùng cô ăn bữa sáng được.
Thật xin lỗi! "_ Huỳnh Cao Mẫn tỏ ra rất có lỗi còn cúi đầu xuống.
Cô khó xử trước hành động của ả rồi nói: "Không sao, bác và cô có việc thì cứ đi đi. Cháu sẽ dọn chỗ này ạ. Dù sao hai người cũng đang bận."
Ông Hàn không nói gì từ đầu cho tới cuối. Huỳnh Cao Mẫn nhanh chóng đẩy ông đi. Giai Ý cô ở lại với đống đồ ăn trên bàn. Đây là tấm lòng mà cả sáng nay cô đã làm, vậy mà họ lại không nỡ đụng đũa. Cô tủi thân cầm đĩa đồ ăn bỏ vào tủ lạnh thì quản gia Trình từ đầu chạy vào.
" Cô Giai Ý, thức ăn mà sao cô bỏ vào tủ lạnh vậy? Rất có hại đó."
Cô đưa cho bà rồi thất vọng nói: "Dù sao cũng chẳng có ý nghĩa gì. Bà giục hết đi cũng được. "
"Nhưng cô ơi, làm vậy là lãng phí.."
Cô tâm trạng buồn bã từng bước đi lên cầu thang mặc kệ lời nói của quản gia. Huỳnh Cao Mẫn lúc này đang lái xe đưa ông Hàn đi đâu đó. Ả nghĩ lại cảm giác của cô hồi nãy rồi đắc ý mỉm cười. Trong lòng ả thầm nghĩ: "Cho dù cô cố gắng đến đâu đi chăng nữa thì cũng chỉ là vô ích. Ba cái thứ đồ ăn rẻ tiền đó, sao có thể bằng với sơn hào hải vị. Cứ đợi mà xem, nhất định tôi sẽ dành được tất cả mọi thứ của cô. Hừ..."
Huỳnh Cao Mẫn theo sự chỉ dẫn của ông Hàn đã tới được sòng bạc. Ông được đẩy vào trong, tất cả mọi đang chơi cũng phải đứng dậy cúi chào.
" KÍNH CHÀO LÃO GIA"
Hàn Thương Ngôn đang ở trong phòng xem camera thấy ông đột nhiên tới, anh cũng vô cùng sửng sốt. 5 vị huynh đệ chạy ra đón ông và Huỳnh Cao Mẫn vào trong. Anh cũn nhanh chóng đi xuống xem xét tình hình. Họ đưa ông và ả vào một căn phòng VIP.
Mấy cô nhân viên chân dài không ngừng tiếp rượu cho ông. Ông Hàn lạnh lùng nhắm mắt lại rồi đuổi đi. Huỳnh Cao Mẫn bắt đầu lại nịnh nót:"Bác à, bác không thèm nhìn mấy cô gái xinh đẹp kia luôn ạ. Bác gái đúng thật là có phước mới cưới được người chồng chung thủy như bác. Cháu chỉ mong sau này A Ngôn được như vậy."
Ông Hàn tự tin nói: "Cháu cứ yên tâm đi. Hàn Thương Ngôn, nó rất chung tình nhất định sẽ không phản bội cháu đâu."
5 tên huynh dệ nghe được cuộc đối thoại của họ liền cảm thấy nghi hoặc. Họ liền đặt ra câu hỏi
"Ớ? Chẳng phải đại ca đã có người yêu rồi sao?"
" Hay là lão gia chưa biết nhỉ?"
" Chẳng lẽ ông ấy muốn cưới vợ cho đại ca?"
Thấy mấy tên đang ngơ ngác, ông Hàn liền ho một cái: "Ừm hừm"
Bọn nó bị làm cho giật mình. Ông Hàn chỉ tay vào người Huỳnh Cao Mẫn rồi tuyên bố: "Từ giờ Huỳnh Cao Mẫn sẽ là chị dâu tương lai của tụi mày. Con bé sẽ đảm nhiệm một trọng trách rất lớn trong cái sòng bạc này. Vậy nên phải biết nghe lời."
Bọn nó không dám cãi chỉ vâng dạ. Huỳnh Cao Mẫn trong lòng đắc ý không thôi nhưng lại giả vờ khiêm tốn: "Bác à ~, trọng trách lớn như vậy... Sao lại giao cho cháu chứ. Cháu thật sự không chắc!"
" Làm dần thì sẽ quen thôi. Công việc này giúp cháu tiếp cận với Hàn Thương Ngôn rất nhiều. Hai đứa nhớ tìm hiếu nhau cho thật tốt đó."
" Nếu bác nói vậy thì cháu xin nghe ạ."
Thấy con dâu tương lai nghe lời mình như vậy, ông Hàn rất vui. Chưa vui được bao lâu, Hàn Thương Ngôn lập tức đi vào.
"Sao hai người đột nhiên lại tới đây?"
Ông Hàn nhìn anh, rồi không trả lời câu hỏi mà liền tuyên bố: "Từ bây giờ, Huỳnh Cao Mẫn sẽ là trợ lý bên cạnh con. Sẽ theo con 24/24."
Ông ấy làm như vậy chẳng phải đang ép buộc anh sao. Hàn Thương Ngôn tức giận không chịu: " Không cần! Tôi không cần có trợ lý. Không muốn làm phiền cô Huỳnh đây!"
Huỳnh Cao Mẫn trực tiếp ra tay, đứng dậy dùng lời lẽ nói chuyện với anh: "Không thể nói là không cần. Dù sao có một trợ lý vẫn tốt hơn. Tôi có kinh nghiệm về kinh doanh và quản lý, nhất định sẽ giúp đỡ anh rất nhiều việc. Chứ không ăn bám như ai đó, chỉ biết ở nhà."
Anh cau mày rồi nhìn cô ta bằng ánh mắt như viên đạn: "Tôi mong cô ăn nói cho giữ mồm giữ miệng vào. Cô ấy không phải kẻ ăn bám. Đừng có lôi cô ấy ra!"
Cô ta không sợ hãi mà còn dám mạnh miệng: "Tôi nói sai sao? Cô ta không ăn bám? Thứ phụ nữ rẻ tiền như vậy.
Hàn Thương Ngôn anh thật sự đang ngu muội đó. Giữ tôi lại làm trợ lý, anh thật sự sẽ không hề thất vọng đầu.
Tôi sẽ làm rất tốt nhiệm vụ của mình thậm chí còn tốt hơn mong đợi."
Hàn Thương Ngôn anh không thể kìm nén được cơn tức giận mà trực tiếp bố vổ cô ta trước mặt bao nhiêu người.
" Chẳng phải tôi nói kà cô không được xúc phạm cô ấy nữa sao? Sao còn dám nói!"
Thấy anh tức giận đến nỗi tác động vật lý với phụ nữ, ông Hàn và năm tên đàn em liền ngăn cản.
"Mau buông con bé ra!"
Hàn Thương Ngôn buông tay ra, nhìn cô ta ánh mắt đầy lạnh lùng tàn bạo rồi không ní không rằng liền rời đi. Cô ta bị anh bóp cổ sắp nghẹn thở, ả ta bị anh làm cho hoảng sợ. Căm hận mà thầm thể độc: "Hàn Thương Ngôn, anh vì nó mà dám làm vậy với tôi, làm tôi mất mặt trước bao nhiêu người. Anh đợi đó!"
Cô ta mím chặt môi, khóe ki chảy ra nước mắt. Ông Hàn cũng cảm thấy có lỗi với cô ta vì con trai mình vừa cư xử như vậy.