Con Đường Vô Tận

Chương 44: Ngũ Đạo Liên Không




"Cười thì cười nhưng lão thiên đừng đùa ta cơ chứ'

"Ta vừa mới đến thì cuộc chiến đã kết thúc một cách chóng vánh như vậy haiz"

Bá Vương lắc đầu ngao ngán quay đi đến chi nhánh Đình Thiên Hội.

Dù sao thì Bá Vương hắn hiếm có cơ hội được tận mắt chứng kiến những trận chiến giữa các cường giả để một phen được khai sáng về kiến thức.

Thậm chí Bá Vương tận dụng được những cơ hội để có thể "ngư ông đắc lợi" mà đạt lợi ích không chừng.

Quy mô trận chiến này nếu được kéo dài bởi Lữ Bố và Lâm Xung sẽ rất đáng giá để chứng kiến và "làm giàu từ nhà cái".

Sẽ rất đáng tiếc nếu ai đó không được chứng kiến trực tiếp thật là thiếu sót trong cuộc đời.

"Hết chuyện để xem rồi,ghé qua chi nhánh Điền Thiên Hội nhanh chóng còn đi về Thành Long Bang nhận Đả Cẩu Bổng Pháp nữa chứ"

Bá Vương lúc này cũng chả quan tâm mấy đến sự hỗn loạn của đám đông đang gào rú vì bị tên lừa đảo nào đó nhận đặt cá cược đã "cao chạy xa bay".

Dù gì thì hắn chả liên quan đến những thứ "tệ nạn xã hội" này.

Khi còn sống ở thế giới cũ,hắn đã chứng kiến biết bao gia đình "nhà tan cửa nát" chỉ vì trò đỏ đen này.

Hắn cũng không ngờ ở thế giới tu tiên cũng có thứ này nhưng thay vì là tiền thì nó là linh thạch.

"Này tên kia,giờ mới để ý ngươi rất quen á nha"

Nữ tu sĩ tu vi Trúc Cơ Hậu Kỳ thấy Bá Vương định rời đi liền lớn giọng kêu hắn lại.

"Cô nương thấy ta trong giấc mơ nên thấy quen chăng"Bá Vương quay lại cười lớn nhìn lấy nử tử kia.

Lúc nãy khi hắn có lỡ lời lớn giọng đã làm nàng ta quát lên khiến hắn có chút ấn tượng.

Nhìn lại thì cô nương cũng là tuyệt sắc giai nhân chứ không phải là nữ tử bình thường.

"Giờ nhìn lại thì chả quen gì cả,ngươi đi đi"

Nữ tu sĩ đỏ mắt xua đuổi Bá Vương.

"Tại sao lại ngại ngùng như vậy cơ chứ,chỉ là chút đùa giỡn để chúng ta vui vẻ trò chuyện thôi mà"

Bá Vương lấy lại sự nghiêm minh đáp lại nữ tử.

"Tại vì ta tu vi thấp nên ngươi mới đùa giỡn với ta sao"Nử tử mặt tối sầm định ra tay.

Nàng không thật sự thích người khác đem mình ra để làm trò đùa.

"Ta nào có chứ cô nương"Bá Vương mặt cười mếu nhìn nữ tử.

"Chắc chắn là ngươi có hừ"Nữ tử vận động linh lực một cách nhanh chóng hơn.

"Câu chuyện đi xa hơn ta nghĩ rồi,phụ nữ thật khó để hiểu"Bá Vương mồ hôi lạnh tuôn ra nói thầm trong lòng.

"Phải làm sao để hoá giải sự hiểu lầm này bây giờ"

Bá Vương vận động thần kinh với tốc độ khủng bố để tìm ra cách giải quyết.

Hắn không nghĩ một câu đùa để tạo sự vui vẻ giữa đôi bên lại chạm vào lòng tự ái của nử tử kia một cách vô tình đến kì lạ đến như vậy.

TING....

"Có cách rồi,dù hơi làm mất tôn nghiêm nam nhi nhưng trong phạm vi chấp nhận được"

"Dứt khoát thôi Bá Vương ơi"

BỊCH

"TA THẬT SỰ XIN LỖI NHIỀUUU!"

Tiếng nói vang vọng khắp thành đến cả những người đang ở cổng thành cũng có thể nghe loáng thoáng.

Như ngay lập tức hưởng ứng,liên tục là những tiếng chửi bới và chế giễu thốt lên từ những tên nam nhân trong thành.

"Tên nào lại hạ thấp tôn nghiêm của nam nhi đấy"

"Tên khốn nào lại xin lỗi nữ nhân thế kia,tốt nhất nên chặt tiểu huynh đệ đi hừ"

"Thật đáng xấu hổ,dù có làm sai cũng phải cương quyết lên cơ chứ như ta đây chưa bao giờ xin lỗi ai bao giờ haha úi da tha tha ta nương tử ơi"

Hàng loạt "lời ra tiếng vào" về chủ đề tôn nghiêm của nam giới được bàn luận xôn xao khắp thành.

Có lẽ những người ở đây rất rảnh rỗi để "tám chuyện" đây àh....

.

......

.

"Ngươi đang trò gì thế,mau đứng lên đi chứ"

"Ai đời nam nhân như ngươi lại làm ra hành vi điên rồ thế này cơ chứ"

Nử tu sĩ giật mình đến gần Bá Vương muốn đỡ hắn dậy đang trong tư thế "quỳ gối tạ tội' trước sự chứng kiến của mọi người xung quanh.

"Cô nương tha thứ cho hành vi đáng trách này của ta,ta sẽ làm theo lời cô muốn ra lệnh miễn nó khả thi với ta"

Bá Vương"mặt chai không bằng chai mặt" kiên quyết quỳ gối mặc cho nử tử đang cố gắng kéo hắn dậy.

"Nếu ta kêu ngươi nuôi dưỡng ta suốt đời liệu ngươi có làm không?"

Nữ tử cũng ngừng kéo hắn mà buông lời thách thức không chút suy nghĩ với khuôn mặt tự tin.

Nàng ta có lòng tin vững chắc rằng tên này sẽ phải bỏ cuộc.

Một cái miệng của hắn chưa chắc lo đủ huống gì thêm cái miệng của nàng ta nữa.

"Được chứ,được chứ và rất sẵn lòng"Bá Vương tự tin nói ra.

"Dù không giàu có linh thạch cho lắm nhưng dư sức lo cho cô nương haha"

Nữ tử :"........."

"Ngươi đang đùa ta sao!?"

Nàng ta cũng không nghĩ rằng có tên nam nhân thật sự làm ra hành vi khó tin đến vậy.

Ở cái thế giới tu tiên đầy sự bất lực và khắc nghiệt này,chưa đạp đổ lẫn nhau để bước lên đã là tốt lắm rồi.

Ngoài ra còn có "quy tắc ngầm" đã khắc sâu vào trong mỗi người đang sống từng giờ từng phút và từng giây đó là "trong nam khinh nữ".

"Ta nào thất lời cơ chứ hehe"Bá Vương cười nhe răng nhìn nữ tử đang thất thần.

"Ngươi làm gì mà tự tin nuôi được ta,chỉ được cái nói điêu thôi hahaha"Nữ tử lắc đầu nhìn Bá Vương cười khúc khích.

Tuy rằng thế giới tu tiên này chủ yếu mọi người là các tu sĩ và không có thứ được gọi là "Thế lực cầm quyền tất cả thần dân".

Thế nhưng kinh tế và việc làm là thứ không thể thiếu dù cho có thế giới sống chan hòa đến nhường nào.

Nếu không có linh thạch trong tay thì lấy gì để những tu sĩ này có thể tu luyện hay bế quan dài hạn cơ chứ.

Những thế lực hay gia tộc như Bá Gia,Võ Đang hay Thánh Đức Chúa cũng phải tạo ra nguồn kinh tế để có thể duy trì sự tồn tại bên vững theo thời gian.

Tất nhiên là việc tìm kiếm tài nguyên tu luyện là khả thi nhưng độ nguy hiểm thì không cần phải bàn cãi.

Sơ suất ắt mất mạng sớm!

"Cái đó cô nương không cần để ý,ta cho cô nương ăn đủ 3 bữa dù những người tu tiên như chúng ta không cần ăn uống"

"Cung cấp tài nguyên tu luyện không khác mấy như các thế lực và gia tộc"

"Đã đủ hài lòng chưa cô nương haha"

Bá Vương tự tin nói ra với tông giọng mạng mẽ không chút chần chừ.

Lật con bài tẩy không chút chấn chừ thật là cao tay.

"Cái này......ờ ừm"

Nử tử thoáng chốc khá ấp úng không thốt nên lời.

Nàng ta không nghĩ tình huống như lúc này lại xảy ra ngoài dự kiến mà nàng suy đoán ban đầu.

Bá Vương cũng đứng dậy phủi bụi đầy quần áo nhìn nử tử đang đầy khung bậc cảm xúc lẫn lộn thoáng trầm tư.

"Cơn bão đã qua,xém chút cái mạng chưa chắc có thể giữ được"Bá Vương âm thầm rùng mình.

Nếu hắn không nhanh tay quả quyết làm ra hành vi này sẽ làm cô nương sẽ tức giận mà tấn công hắn là điều hắn không muốn chút nào lúc này.

Dù rằng hắn có thể đánh bại nàng ta nhưng hành vi đó chỉ là biện pháp cuối cùng và bất đắc dĩ mà thôi.

"Nếu cô nương không muốn thì thôi,vậy ta xin phép vậy"

"Ta không hề ép buộc đâu haha"

Bá Vương lật bài chuồn,dù mạnh miệng là thế nhưng hắn chưa muốn phải nuôi ai đó ngoại trừ đứa con của hắn đang ở Bá Gia đâu.

BẶC XẸC XẸC

Ngay khi hắn định đi thì ai đó nắm chặt áo hắn kéo ngược lại lết trên mặt đường.

"Uây uây,cô nương đồng ý sao!?"Bá Vương ấp úng.

"Đúng rồi,chẳng phải ngươi nói sẽ nuôi ta cả đời sao?"

Nử tử cười nhỏ nhìn Bá Vương bị nàng ta kéo đi.

"Thôi xong,cô nương vậy mà thực sự đồng ý đề nghị của ta rồi haiz"

Bá Vương lắc đầu bất lực liên tục.

Vốn hắn tưởng rằng làm vậy thì có thể giải quyết giải lầm trong ổn thỏa và rời đi.

Nhưng câu chuyện đã đi xa bờ hơn hắn nghĩ rồi.

Có lẽ lão thiên thì không muốn mọi chuyện dễ dàng như vậy với hắn.

Nhân duyên này trong tương lai đã giúp Bá Vương một mạng nhưng đó là câu chuyện của tương lai....

"Thực ra ta chỉ....."Bá Vương định giải thích nử tử.

"Nam nhi nói được làm được,không được thất hứa"

Nử tử cười nhe răng nhìn hắn với ánh mắt nhìn nam nhân đã lọt vào tròng của nàng.

"Thôi cô nương muốn sao cũng được,ta là Bá Vương và phiền kéo ta đến chi nhánh Điền Thiên Hội haiz"

Nói xong hắn ném một túi linh thạch nhỏ vào nử tử.

"Cho ta sao,đa tạ nha hihi"

Nử tử cười che miệng khi nhận túi linh thạch.

"Được rồi,được rồi haiz"

Bá Vương lại thở dài mặc cho nử tử kéo hắn đến Đình Thiên Hội.

"Nếu vậy ta không khách sáo đâu hì,ta là Long Nguyệt và rất vui được gặp ngươi"

"Ta sẽ kéo ngươi đến đó một cách chu đáo"

Cảnh tượng một nử tử kéo một tên nam nhân đi trên đường trông thật quái dị.

"XXX các ngươi,lão thiên với tên tác giả hừ"Bá Vương buộc miệng chửi thề.

.

......

.

"Khốn kiếp,ta lại không thể báo thù cho thủ lĩnh Tiều Cái lần này rồi hừ"

"Lần sau gặp lại nhất định phải lấy đầu hắn xuống bằng không sống chi trên đời cơ chứ"

"Nhanh chóng rời khỏi đây thôi,quá nhiều tai mắt của Thiên Đức Chúa đang chờ đợi để giết haha"

Lâm Xung kìm hãm sự tức giận mà giải trừ nhanh chóng các loại Ý và thể chất.

Tuy tức giận nhưng hắn thừa biết càng ở lại lâu càng nguy hiểm.

Ngay lập tức Lâm Xung thu liễm khí tức và hoà vào dòng người với áo choàng đen che giấu sự dò xét đạt đến Thiên Cấp Hạ Phẩm.

"Hắn bỏ trốn rồi,mau truy sát không để hắn thành công ý nguyện"

"Cái mạng của Thiên Cang của Lương Sơn Bạc là cái giá không hề rẻ"

Một tên sát thủ Thiên Đức Chúa tu vi đạt đến Luyện Hư Viên Mãn có vẻ là người lãnh đạo thông báo cho những tên gần đó thông qua Truyền Âm Ngọc.

"Đã rõ!!"

Một loạt tiếng vang lên trong Truyền Âm Ngọc.

Một loạt thân ảnh mang áo choàng hắc kịch có biểu tượng là đầu lâu bị cắm bởi hai con dao từ trong đám đông lao đến hướng Lâm Xung với tốc độ khủng bố.

Cái mạng của Lâm Xung đang mỏng manh như treo trên sợi dây sắp đứt.

"Thưa Giáo Chủ phái Nga Mi và Đội Trưởng, chúng ta đã bám theo tên Lâm Xung của Lương Sơn Bạc theo lệnh của hai ngài"

"Không biết còn lệnh nào khác hay không,xin hãy ra lệnh cho sát thủ chúng ta haha"

Tên sát thủ Luyện Hư Viên Mãn chấp tay cung kính hai thân ảnh trước mặt không xa lạ gì đó là Chu Chỉ Nhược và Tống Thanh Thư.

"Điều tra tung tích của tên tự xưng là Lữ Bố và tìm hiểu rốt cuộc hắn là thật hay giả và thân phận là gì"

Tống Thanh Thư nhanh chóng ra lệnh với tông giọng trầm ổn.

"Nếu là giả thì thẳng tay tiễn hắn về trời không thương tiếc nếu có thể,HIỂU CHỨ!"

"Đã hiểu thưa đội trưởng!"

Tên sát thủ chấp tay liền nhanh chóng xé rách hư không tìm quỹ tích vị trí của "Lữ Bố trong thân xác Bá Hầu".

"Nhanh chóng trở về tổng bộ Thiên Đức Chúa chúng ta,nghe nói Giáo Chủ tìm được vài mảnh ghép bản đồ dẫn đến Thánh Địa nằm ở vị trí trung tâm giữa 4 đại lục của Vũ Phong Tinh"

"Ta sắp không kiên nhẫn được nhìn thấy chúng rồi Tống Thanh Thư haha"

Chu Chỉ Nhược quay sang nói với Tống Thanh Thư với sự háo hức.

"Bên trong Thánh Địa đó có cái gì mà Chu Chỉ Nhược đây có vẻ háo hức thái quá như vậy"

"Mỏ linh thạch,các loại vũ khí Thiên Cấp hoặc vô số thiên tài địa bảo gì đó?"

Tống Thanh Thư với khuôn mặt khó hiểu nhìn lấy Chu Chỉ Nhược.

"Không phải chỉ như thế đâu Tống Thanh Thư đầy ngây thơ của ta ơi"

Chu Chỉ Nhược lắc đầu nhìn Tống Thanh Thư.

Nàng ta liền đến gần tai của Tống Thanh Thư nói nhỏ:

"Đó là Dị Thuộc Tính có linh trí mang 5 loại thuộc tính không xác định trong truyền thuyết"

"Ngũ Đạo Liên Không!"

"Vậy chúng ta trở về thôi,ta cũng bắt đầu háo hức rồi đấy Chu Chỉ Nhược"

Tống Thanh Thư tò mò sắp nhịn đến không được nữa rồi.

"Được rồi,rồi ngươi sẽ được thấy sớm nếu giáo chủ tập hợp đủ các mảnh bản đồ haha"

Chu Chỉ Nhược cười che miệng khi nhìn thấy vẻ háo hức của Tống Thành Thư.

Chu Chỉ Nhược và Tống Thanh Thư trong lúc trò chuyện lại không hề để ý rằng,ở gần đó không xa có hai thân ảnh ngoại hình giống nhau miệng ngậm lá trúc nghe lén mà không chút phát triển.

Tu vi của bọn hắn thu liễm đến cực hạn.

"Ngũ Đạo Liên Không nếu thật sự tồn tại trong truyền thuyết thì tin chắc nó không dễ dàng gì để bị thu phục nếu ai đó thấy nó đâu"

Tên bên trái lười biếng lên tiếng cùng tiếng ngáp dài.

"Nhưng chủng tộc Thiên Vận Không Tử như chúng ta thì có thể đấy"

"Tiếp tục chờ bọn hắn xâu xé lẫn nhau còn chúng ta thì ngư ông đắc lợi lúc bọn hắn yếu đi haha"

Tên bên phải cuối cùng cũng lên tiếng với giọng điệu khá phấn khích.

"Thật không ngờ ở Hạ Giới trong vô số Hạ Giới chứa thứ truyền thuyết như vậy,thật là may mắn cho chúng ta"

Nói xong thì hai tên đó biến mất không chút khí lực.......

.

.

(Nếu có lòng hãy giúp đỡ 1 tym và 1 comment vì nó là động lực để tôi tiếp tục viết truyện nhé)