Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 46




“Yếm Yếm, em vẫn còn tức giận sao.”

Kỷ Quỳnh Thù đã gửi rất nhiều tin nhắn xin lỗi cho Nguyễn Yếm nhưng cô mãi vẫn chưa trả lời, đành phải chạy đến dưới nhà của cô để chặn người, lo lắng cho cô, sợ cô vì không muốn làm phiền mình nên không nói, anh cúi đầu chờ rất lâu.

Nguyễn Yếm mang theo thuốc trị cảm trở về, nhìn thấy anh thì giật mình: “Sao anh lại ở đây?”

Kỷ Quỳnh Thù nghe thấy giọng nói cô hơi khác: “Em bị làm sao thế?”

“Em bị cảm.” Nguyễn Yếm đã quen với cách dùng lò sưởi của phương Bắc, về nhà cũng không để ý, mặc quần áo mỏng hơn một chút, “Không sao, vài ngày nữa là khỏi thôi.”

Cũng may, không phải do anh khiến cô khàn giọng, Kỷ Quỳnh Thù giúp cô cầm thuốc: “Mấy ngày rồi, thân thể em vốn dĩ rất yếu.”

Nguyễn Yếm nghĩ mãi cũng không hiểu, hễ cứ động tới chuyện của cô thì Kỷ Quỳnh lại nhảy dựng lên, giống như trước đây khi động tới Yến Yến, có lẽ do chứng lưỡng cực gây nên? Nguyễn Yếm đành phải nói sang chuyện khác: “Anh không phải đi thực tập sao, sao lại quay về Đồng Lư rồi, hơn nữa lại còn không nói với em.”

“Tết Âm Lịch bệnh viện đang nghỉ lễ, nên anh trở về.” Kỷ Quỳnh Thù sờ trán cô, dẫn cô vào trong hiên nhà, “Anh còn tưởng em vẫn giận anh, nên anh tới xin lỗi trước.”

“?, Em giận anh chuyện gì.”

“Anh bắt nạt em thành dáng vẻ kia, nên lúc em đi ra cũng không cho anh chạm vào.” Chưa từng thấy ai phòng bạn trai còn cẩn thận hơn so với phòng biến thái, “Chẳng lẽ không phải tức giận sao?”

Nguyễn Yếm nghẹn lời, đương nhiên lúc đó cô cũng có tức giận, “nắng hạn gặp mưa rào” cũng không làm đến mức hung ác như anh, nhưng trừ lúc đau khi mới phá thân thì Kỷ Quỳnh Thù đối với cô cũng coi như cẩn thận, hơn nữa cô tức giận vì không được nghịch tuyết, hiện giờ tuyết cũng tan hết rồi, cô còn chỗ nào để giận?

“Nguôi giận rồi.” Tính cách của cô cũng khá thẳng thắn, “Giao thừa anh về đâu, về quê của anh sao?”

Kỷ Quỳnh Thù lắc đầu: “Anh không muốn gặp mẹ anh, có lẽ gặp nhau rồi lại cãi nhau, mọi người đều không vui, em trai anh cũng nói giờ anh về cũng sẽ chọc bà ấy tức giận, hai ta sau này không cần chào bà ấy là được.”

“Con trai ruột mà Giao Thừa không về nhà?” Nguyễn Yếm không hiểu lễ nghi của gia tộc lớn, “Tuy rằng đó là em trai của anh, nhưng cũng không thể đối xử bất công với anh như thế chứ.”

“Nó cũng chả được thiên vị gì hết, quan hệ của nhà anh một lời khó thể nói hết, thân thích nhiều, em thật sự cho rằng Giao Thừa thì sẽ vui vẻ hòa thuận?”

“Vậy thì hôm nay anh ở lại cùng chú Đinh à?”

“Chú Đinh cũng có người nhà, mấy ngày trước ông ấy đã về nhà rồi.”

Cho nên anh đã ở một mình suốt nhiều ngày qua ư? Trong lòng cô vô cùng xót xa, Nguyễn Yếm nhìn đôi mắt của anh, cho rằng Kỷ Quỳnh Thù sẽ khóc đầy đáng thương, nhưng vẻ mặt anh vẫn tự nhiên như cũ, giống như đón giao thừa một mình là điều rất bình thường, trái lại càng khiến Nguyễn Yếm đau lòng.

Quên đi, cô dắt lấy anh tay: “Giao thừa đến nhà em đi, đi lên thôi.”

Chủ ý của cô khiến Kỷ Quỳnh Thù mơ màng: “Phải gặp phụ huynh nhanh thế sao? Anh cũng đã chuẩn bị gì đâu.”

“Không cần, cũng không phải chính thức gặp mặt.”

Nguyễn Yếm cười vì anh căng thẳng, thấy anh nhất định phải mua quà để gặp gặp mặt: “Đừng ngại, bây giờ cửa hàng đều đóng cửa hết rồi, anh mua cái gì, hơn nữa nhà em cũng không coi trọng những thứ đó.”

“Thế thì tùy tiện quá, không hợp lễ nghĩa.”

“Vậy coi như bạn học tới chơi, quan hệ ổn định rồi anh lại chính thức tới gặp mặt.” Nguyễn Yếm kéo anh lên lầu, anh ỡm ờ, “Có phải anh ghét nhà em không to bằng nhà anh không?”

“Không phải, sao em lại nghĩ như thế?”


Quả nhiên vẫn kéo anh vào nhà.

Nguyễn Thanh Thanh đang chế biến thịt gà, nhìn thấy Nguyễn Yếm mang theo một người về: “Ai ya, mang bạn học tới chơi sao.”

Nghĩ lại thì lại thấy không đúng lắm, buông dao đi ra, thấy đó là Kỷ Quỳnh Thù, sững sờ tại chỗ: “Yếm Yếm, con cũng không nói với mẹ giao thừa sẽ dẫn bạn trai tới nhà, con… con xem con cũng không để mẹ sửa soạn lại chút.”

“Không cần đâu mẹ, dưới lầu gặp được, tiện đường nhặt về thôi.” Nguyễn Yếm hết trấn an người này rồi lại tới trấn người kia, giải thích nguyên nhân với Nguyễn Thanh Thanh, bà gật đầu, cẩn thận mà lau tay, “Trên bàn có trái cây, à đúng rồi, Yếm Yếm con mang bánh chưng ra đây, bảo bạn trai con ngồi trên sô pha ăn, còn có TV…”

“Vâng, vâng.” Nguyễn Yếm đẩy người vào trong bếp, “Con muốn ăn gà, mẹ hầm trước đi.”

Mặc dù Kỷ Quỳnh Thù muốn hỗ trợ, nhưng từ trước đến nay mười ngón tay anh không chạm nước nên không biết nấu ăn, đành phải an phận ngồi tại chỗ: “Nhà em theo trí nhớ của anh thì không giống nhau.”

“Đúng vậy, chẳng phải mẹ em đã tìm được công việc mới sao, sau đó bàn bạc với em đồ trong nhà đã quá cũ rồi nên sửa chữa.”

Bà nhắc tới chuyện Nguyễn Yếm đem thẻ ngân hàng giấu vào trong tường, thay lại đồ dùng trong nhà, sơn lại tường, trong nhà sáng sủa hẳn lên, khi nhắc tới chuyện này, dường như Nguyễn Yếm nhớ tới cái gì, chạy đến cạnh cửa: “Em trai của mẹ sẽ không lại đến đây chứ, cậu ấy đừng đi nửa đường rồi quay lại gõ cửa nhà chúng ta.”

“Không đâu, Chiêu Chiêu gọi cho mẹ nói nó đi Hà Nam rồi, tìm một công việc có thể kiếm nhiều tiền hơn để sống.”

Chưa chắc đã dễ dàng như vậy, ông ta không tới hút máu nữa thì cô đã cảm tạ trời đất rồi, Nguyễn Yếm không muốn cùng Nguyễn Thanh Thanh cãi nhau, cầm lấy đĩa tôm bóc vỏ xào rau mà Nguyễn Thanh Thanh làm đã làm xong cho đỡ thèm, Nguyễn Thanh Thanh đuổi cô đi ra: “Con đưa Tiểu Kỷ nếm thử một chút.”

Cô không hay được ăn hải sản, thèm cũng bình thường, nhưng Kỷ Quỳnh Thù thịt cá kiểu gì mà không từng ăn qua rồi, Nguyễn Yếm giả vờ tức giận: “Khuỷu tay của mẹ sao lại ngoắc ra bên ngoài chứ?”

“Người ta là khách, chủ khách khác nhau.” Nguyễn Thanh Thanh nhét vào trong miệng Nguyễn Yếm một miếng, “Con muốn ăn hôm khác mẹ lại mua cho con.”

“Thiếu gia Tiểu Kỷ có bệnh kén ăn, mẹ làm dầu mỡ anh ấy không ăn đâu, không phải vẫn là hời cho con ư.”

Nói thì nói như vậy, nhưng khi Nguyễn Yếm ra phòng bếp liền bắt đầu ho khan, cổ họng đau rát, lúc này mới nhớ ra vẫn chưa uống thuốc.

Kỷ Quỳnh Thù sớm đoán được, đứng dậy đưa cô cốc nước: “Đừng chờ tới ăn cơm, uống thuốc trước đi.”

Nguyễn Yếm ho khan đem đồ đẩy vào trong ngực anh, khó chịu uống một ngụm, dường như nhớ tới cái gì chạy vào trong phòng ngủ: “Không hợp khí hậu, đầu tiên là cảm cúm rồi tới nghỉ lễ, em trong khoảng thời gian này cũng không được yên ổn.”

Không khí bắn pháo hoa cùng hương thơm thức ăn truyền đến hàng vạn ngôi nhà, đêm đến rất nhanh.

Kỷ Quỳnh Thù vẫn hạ tay xuống, Nguyễn Thanh Thanh nhớ kỹ lời Nguyễn Yếm, đồ ăn ít dầu mỡ, Nguyễn Yếm muốn thi triển trù nghệ nhưng không có đất dụng võ, khi cô trở về Nguyễn Thanh Thanh cũng không cho cô nấu cơm, không thể làm gì khác đành chảy nước miếng đứng phụ giúp: “Thơm lắm luôn, thật á, phải tin em.”

Tuy rằng Kỷ Quỳnh Thù không thể hoàn toàn tránh, nhưng hương thơm tràn ngập bốn phía xung quanh, ăn miếng đầu tiên trơn giòn, Kỷ Quỳnh Thù tự cổ vũ mình, trong lòng đã chuẩn bị xong nếu bị tra hỏi.

Không biết mẹ Nguyễn có thể chấp nhận con rể làm bác sĩ không?

Trong lòng anh thấp thỏm, Nguyễn Thanh Thanh lại không hỏi cái gì, bà chỉ hỏi anh xem thành phố Bắc Kinh như thế nào, cuộc sống đại học ra sao, ký túc xá cùng nhà ăn trông như thế nào, còn có Nguyễn Yếm, rất giống người mẹ dặn dò heo ăn cải trắng, ngược lại khiến Kỷ Quỳnh Thù thả lỏng hơn.

Bên ngoài cửa sổ vô cùng náo nhiệt, pháo hoa đốt không ngừng nghỉ, rực rỡ lung linh, tầng đối diện vẫn bật đèn sáng trưng, tiểu hài tử ở cửa sổ quơ cây gậy tiên, tay cuốn thành ống khói kêu năm mới vui vẻ.

Năm mới so với anh nghĩ không giống nhau.

“À đúng rồi.” Nguyễn Thanh Thanh ngẩng đầu, “Ở trung tâm quảng trường có hội đèn lồng, con dẫn Tiểu Kỷ đi xem đi.”

“Vậy còn mẹ, không phải muốn đón giao thừa?”

“Mẹ cùng mấy cô…” Nguyễn Thanh Thanh thấy mặt Nguyễn Yếm hơi xụ xuống, “Bạn bè mười mấy năm nói chia tay liền chia tay, bình thường muốn gặp mấy cô ấy cũng không dễ dàng.”

Nguyễn Yếm mất hứng: “Vì sao họ không học theo mẹ, gần đèn thì sáng, cứ nhất định phải vào cái vòng hỗn loạn đó.”

“Chuyện người ta, hỏi ít thôi.” Nguyễn Thanh Thanh không muốn ở ngay lúc này nói chuyện riêng của người khác, bà chỉ nói qua loa với Nguyễn Yếm, “Con đều có quen, người không xấu, chơi mấy ván rồi về thôi.”

Lỗ tai Nguyễn Yếm dựng thẳng lên: “… Mẹ không cá cược đấy chứ?”

“Không phải đánh cược.” Nguyễn Thanh Thanh không chơi cái này, nhiều nhất cũng chỉ lấy một chút tiền thưởng, “Mấy cô ấy gọi mẹ rất nhiều lần rồi, vốn dĩ mẹ cũng không muốn đi, nhưng mà hôm nay đón giao thừa con cũng đã có người bên cạnh…”

Ánh mắt bà vô tội liếc nhìn Kỷ Quỳnh Thù.

Rất nhanh Nguyễn Yếm đã bị chọc cho tức cười: “A, hóa ra con dẫn anh ấy về, là tạo cơ hội cho mẹ đánh bài?”

“Đây không phải là vừa khéo sao?”

Hai người bọn họ chịu thi đại học, cũng cùng nhau sống ở nơi đất khách, thoạt nhìn tình cảm cũng khá tốt, Nguyễn Thanh Thanh cũng coi như yên tâm, huống chi Nguyễn Yếm biết chừng mực, sẽ không dễ dàng cùng đàn ông lên giường, Nguyễn Thanh Thanh còn đang nghỉ lễ nên bà cũng không thể tự dưng xa lánh bạn bè của mình.

Thế nào bà cũng không đoán được, mới cách đây không lâu Nguyễn Yếm đã bị dụ dỗ lên giường rồi.

Cơm nước xong, Nguyễn Thanh Thanh khách khí từ chối Kỷ Quỳnh Thù muốn hỗ trợ rửa chén: “Mẹ đi đây, bây giờ hai đứa đến quảng trường đi, đi muộn lại càng đông hơn, Nguyễn Yếm con cầm chìa khóa nhé.” Đột nhiên bà nhớ ra, “Đúng rồi, Yếm Yếm, còn có một việc, hôm nay Tiểu Kỷ ngủ chỗ nào?”

“A?” Nguyễn Yếm hơi ngẩn người, hai mắt khiếp sợ mở to, “Mẹ còn giữ anh ấy ở lại qua đêm?”