Cơn Gió Nào Đưa Ta Về

Chương 47




Chẳng có cách nào khác, không ai đến đón, cũng không thể để thiếu gia Tiểu Kỷ này rạng sáng 12 giờ đi về nhà.

“Là mẹ nông nổi.”

Nguyễn Yếm dẫm lên đống pháo tàn nằm trên mặt đất bị gió cuốn lên, những mẩu giấy màu đỏ trong suốt nhẹ nhàng bay lên rồi vỡ ra, ánh đèn ban đêm vẫn sáng nhẹ nhàng, một con thiêu thân dang rộng đôi cánh bay về phía nguồn sáng, đậu lại ở trong chao đèn.

“Hử?” Kỷ Quỳnh Thù là khách, ra cửa không cần mang theo cái gì, chỉ xách theo một cái cốc giữ nhiệt, “Sao vậy, bây giờ em chê anh không đủ tư cách ngủ lại sao?”

Lời nói của anh nghe có vẻ khó chịu, Nguyễn Yếm bị anh chiều quen nên tính tình có chút ngang bướng, nghiêng mắt liếc anh một cái: “Anh nói chuyện đứng đắn vào.” Sau đó lại giải thích, “Nhà của em quá nhỏ, lại không được ấm lắm, anh tới nhà em thì không có quần áo để thay, em còn phải mua đồ đánh răng rửa mặt cho anh, còn có, anh ngủ chỗ nào cũng là vấn đề.”

“Không có việc gì, dùng tiền của anh.”

“Anh có tiền, nhưng bây giờ làm gì có chỗ nào mở cửa!” Chỉ số thông minh của anh bị ném vào trong nhà rồi à, Nguyễn Yếm thở dài, “Rửa mặt cũng dễ thôi, nhưng trong nhà không có đàn ông, đi đâu tìm quần áo cho anh.”

“Em nói giống như anh muốn đến ở cùng mẹ em vậy.” Kỷ Quỳnh Thù cười rộ lên, “Hóa ra điều Yếm Yếm muốn chồng đến nhà, cũng thật khó nói.”

Từ bao giờ anh nghèo thế rồi?

Bọn họ đến muộn, thu vào trong tầm mắt đã là sự nhộn nhịp, chen lấn nhau, ánh mắt của Nguyễn Yếm bị những chiếc đèn hoa lấp lánh được chế tạo khéo léo thu hút, ánh trăng sáng chiếu rực như ban ngày, trên mặt đất chia thành nhiều bóng đen kỳ quái. Pháo hoa sáng rực ở phía xa, màn biểu diễn hừng hực khí thế, vừa lúc đèn hoa sáng rực lên tạo nên một cảnh đẹp tuyệt vời.

Ngoài ra còn có những sạp hàng nhỏ, đồ ăn vặt, còn có cả trò ném vòng.

Ánh đèn nhường chỗ cho sự huyên náo của thế gian, mờ nhạt rồi dần nhòe đi, một đứa trẻ ngồi xổm xuống đốt pháo, có mấy đứa trẻ mặc quần áo mới dẫm lên ván trượt, trượt qua bên người Nguyễn Yếm rồi chuồn mất, suốt dọc đường tiếng cười vui như tiếng chuông bạc.

“Năm nay sao lại đông vui như vậy?”

Mặc dù cũng không quá ngạc nhiên, nhưng từ trước tới nay Nguyễn Yếm vẫn nghĩ chỉ có người khác là vui vẻ, cùng với gia cảnh không thể nói của mình, nhìn qua không giống như một học sinh cuối cấp mà giống như bát mực đen không nhìn thấy tương lai hơn, so sánh hai bên, càng thêm tăm tối, tâm trạng lúc này khác biệt rất nhiều so với năm ngoái, tất nhiên cũng cảm thấy vui vẻ.

Kỷ Quỳnh Thù chưa từng đến đây, khi còn là học sinh do bệnh tình anh nghiêm trọng nên không hay ra ngoài, đứng phía sau Nguyễn Yếm nhìn sự sầm uất của thế gian, nở nụ cười, dường như đã tìm được một cách khác chứng minh mình tồn tại.

“Em còn định mua đồ ăn à? Ở nhà ăn không đủ sao?” Kỷ Quỳnh Thù thấy ánh mắt cô đang hướng về phía trên quầy hàng nhìn chăm chú, “Sao vậy, trong nhà kém hơn ở ngoài sao?”

“Không phải, em muốn cái kia.”

Nguyễn Yếm chỉ vào sạp ném vòng phía trước, giọng cô hơi khàn, đột nhiên sau lưng có tiếng pháo nổ mạnh, Kỷ Quỳnh Thù không nghe rõ cô nói cái gì, tiến lên hai bước cúi đầu nhìn cô: “Em nói gì cơ?”

Nguyễn Yếm đứng ở dưới đèn, khuôn mặt nhỏ đỏ bừng chăm chú nhìn anh, không biết nên nói như thế nào, một đôi mắt như làn nước mùa thu lấp lánh phản chiếu ra hình bóng thiếu niên.

“Yếm Yếm?”

Dường như Nguyễn Yếm hơi kinh ngạc đi lùi một bước, vội nói: “Vì sao anh còn có thể cao lên.” Nghiêng đầu chỉ vào một con mèo bông nhỏ của sạp ném vòng, lông mềm như nhung, cỡ lớn vừa vặn một tay có thể ôm hết, giống như là một cái gối ôm nhỏ, “Còn cái kia nữa, em thấy rất thú vị.”

Kỷ Quỳnh Thù híp mắt đánh giá một vòng, phát hiện đó là một con mèo tam thể.

Anh hơi động lòng, rũ mắt nhìn Nguyễn Yếm: “Em muốn một con mèo, mua một con cũng không tốt lắm đâu.”

“Nuôi rất phiền phức, chúng ta còn đi học, không có sức mà nuôi.” Dường như Nguyễn Yếm đã hạ quyết tâm, nắm lấy quần áo Kỷ Quỳnh Thù làm nũng, “Thử xem sao, nói không chừng chúng ta rất may mắn.”

“Anh nói trước, anh cũng không phải nam chính trong tiểu thuyết, một phát trúng tất mà không cần suy nghĩ.”

Kỷ Quỳnh Thù cũng chưa từng nghĩ tới hình ảnh mình cùng với đứa trẻ và bố mẹ của nó ngồi xổm cùng nhau chơi ném vòng, anh đánh giá qua vị trí, con mèo tam thể hàng thứ hai từ dưới kên, vừa xa vừa lệch hướng, Kỷ Quỳnh Thù mua năm cái vòng, nhìn vào kích cỡ cũng không có khả năng ném vào, chỉ có thể móc vào lỗ tai.

Sự cố gắng bất chấp của anh dừng lại ở vòng thứ tư cùng với tiếng cười ha ha của Nguyễn Yếm ở bên cạnh.

Vòng thứ năm chỉ là quăng cho có, ngoài ý muốn được một bộ Ultraman, thuận tay đưa cho cậu nhóc bên cạnh đang mong chờ nhìn anh, cậu nhóc này cũng biết đáp lễ, hơn nữa còn biết nhìn sắc mặt người khác, đem hai bông hồng nhét vào trong tay Nguyễn Yếm.

“Cái này không được.”

Kỷ Quỳnh Thù vội vàng ngăn cậu bé lại: “Hoa hồng không thể tùy tiện tặng người khác, nếu tặng thì cũng là anh tặng chị ấy, bọn anh không cần cái gì hết.”

Cậu nhóc dò xét nhìn Kỷ Quỳnh Thù và Nguyễn Yếm mấy lần, cười hì hì: “Chị ơi, vậy đây là của anh ấy tặng cho chị.”

Nhảy lên, nhét vào trong tay người ta nhanh chân rồi chạy.

Kỷ Quỳnh Thù ôm gối ôm, xem thế là đủ rồi, chậc lưỡi kinh ngạc: “Ai, nếu anh có bản lĩnh này, không chừng có thể thoát FA sớm hơn đấy.”

Gối ôm là cho anh, thiếu niên không hiểu nổi cái logic này: “Anh lấy tiền của anh ném lấy búp bê, sao cuối cùng lại thành quà của em rồi?”

“Bởi vì, do em muốn?” Nguyễn Yếm chột dạ, “Không sao cả, của ai thì cũng giống nhau thôi.”

Cô chậm rãi đi dạo ở quảng trường, bầu trời tràn ngập ánh sáng, pháo hoa như mưa rơi trên đầu cô, đèn bật sáng trưng, tiếng cười của người đi đường xa dần, đây chính là diện mạo chân thật nhất của thế gian.

Còn tưởng Nguyễn Yếm muốn chơi nữa, nhưng chẳng bao lâu thì thấy cô ngáp, Kỷ Quỳnh Thù biết cô buồn ngủ: “Hay là về thôi?”

Nguyễn Yếm lắc đầu, rồi lại gật đầu, mỗi lần giao thừa cô đều không trụ được đến 12 giờ, tập mãi cũng thành thói quen.

Khi trở về đã hơn 11 rưỡi, Nguyễn Thanh Thanh vẫn chưa về. Nguyễn Yếm tìm một cái chai, đem nước hoa hồng bỏ vào, lấy chỗ thừa ra để rửa mặt, sau đó ôm chăn đệm đưa cho Kỷ Quỳnh Thù: “Đừng ngủ trên đất, lạnh lắm, anh ngủ tạm ở sô pha một đêm đi.”

Cô vừa nói vừa ho khan, Kỷ Quỳnh Thù đưa cốc giữ nhiệt cho cô: “Có cần uống thuốc nữa không, em cứ ho mãi.”


“Không sao đâu, uống thuốc bảy ngày là khỏi rồi.” Nguyễn Yếm nói một cách chắc chắn.

Khó khăn lắm mới thức được qua 12 giờ, Nguyễn Yếm chịu đựng không nổi, dụi dụi mắt đi ngủ, khi Nguyễn Thanh Thanh trở về đã thấy bọn họ thu dọn xong, rón rén chào hỏi Kỷ Quỳnh Thù: “Yếm Yếm ngủ rồi à?”

“Mới vừa ngủ ạ.”

Nguyễn Thanh Thanh thấy anh ngồi ở trên sô pha, vẫn còn rất tỉnh táo, nghĩ rằng anh không quen: “Cháu ở đây có thoải mái không, nếu không cháu đến phòng cô ngủ đi, nhà của chúng ta đúng là quá nhỏ.”

“Không, không phải đâu ạ.” Kỷ Quỳnh Thù không nói mình mất ngủ, anh không ngủ được vào lúc này, “Cháu sợ Yếm Yếm lại ho, cô ấy không chịu uống thuốc.”

Nguyễn Thanh Thanh à à hai tiếng, bà có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng bà vẫn lựa chọn tin tưởng Nguyễn Yếm, bà không tìm thấy được tật xấu nào của Kỷ Quỳnh Thù, phẩm đức rất tốt, nhưng có chuyện nhất định phải hỏi: “Yếm Yếm nói cháu bị bệnh, bây giờ đã khỏe chưa?”

Kỷ Quỳnh Thù hơi nghẹn lời, chuyện này trả lời thế nào đây?

“Cháu bây giờ….” Lòng anh thấp thỏm, cảm thấy nếu trả lời sai thì xong đời, “Bệnh tình của cháu bây giờ đã ổn định rất lâu rồi, loại bệnh về tinh thần này khó có thể phán đoán có khỏi hẳn được hay không, cần quan sát thời gian dài.”

Nguyễn Thanh Thanh ậm ừ một hồi: “Vậy cái bệnh đấy nó có di truyền không?”

“…”

Trái tim của Kỷ Quỳnh Thù như bị dao đâm, hoảng sợ trong nháy mắt, từ trước tới nay anh đều tránh không nghĩ tới vấn đề này, nói ra rất khó khăn: “Cũng không tính là bệnh di truyền, nhưng di truyền tính mẫn cảm, dù cho chắc chắn có khuynh hướng di truyền và nếu như dòng họ có chẩn đoán chính xác tỷ lệ đời sau mắc bệnh cao, nhưng không phải trăm phần trăm, chứng lưỡng cực của cháu cũng không di truyền.”

Nguyễn Thanh Thanh nghe hiểu chỗ được chỗ không, bà không tỏ thái độ, ậm ờ mấy vấn đề rồi không làm phiền anh nữa, nhưng Kỷ Quỳnh Thù lại vẫn cứ loạn, dường như anh đã trở lại thời niên thiếu lúc anh mơ màng rời khỏi giường, sau đó phát hiện tất cả người nhà đều biến mất, chỉ có anh đứng trong căn phòng to lớn trống trải không có lối thoát, vô số nỗi cô đơn bao trùm lấy anh.

Vẫn luôn suy nghĩ lung tung, quả nhiên là chứng trầm cảm.

Cho dù đã sớm uống thuốc, Kỷ Quỳnh Thù cũng khống chế không được mà chảy nước mắt, năng lực tư duy chậm chạp là phần anh không thể khống chế được, tất cả trước mắt bắt đầu trở nên hư áo chỉ còn lại hình bóng, bên tai xuất hiện tiếng ong ong ầm ĩ.

Kỷ Quỳnh Thù hiểu rõ những thứ đó đều không tồn tại, nhưng anh không thể mặc kệ, anh khó khăn lắm mới không nghĩ dùng cách tự sát rác rưởi để kết thúc cuộc đời lố bịch kéo dài vô tận, nhưng đồng thời anh cũng hiểu được rằng khi anh bắt đầu thêm loại từ ngữ thối nát này vào cuộc đời của mình thì anh cũng đã muốn chết.

Dường như anh không có cách nào ngừng thở dốc, anh biết đó là ảo giác.

Thân thể mệt mỏi khiến anh không thể cử động, mà một ý nghĩ đang sục sôi nói với anh rằng chết là cách giải thoát tốt nhất.

Toàn bộ quá trình có lẽ kéo dài hơn 2 giờ, Kỷ Quỳnh Thù đổ mồ hôi đầm đìa mà ngồi dậy, sau đó thấy Nguyễn Yếm ôm bình giữ nhiệt đứng ở cửa phòng ngủ, yên lặng nhìn anh.

“Em…” Miệng lưỡi anh khô khốc nói, “Em dậy lúc nào?”

“Không biết.” Nguyễn Yếm nói, đi tới ngồi ở anh bên cạnh, “Có lẽ do trời định, em cứ ho mãi, sau đó nghe thấy có người đang khóc.”

Kỷ Quỳnh Thù không còn sức lực gì để phản bác: “Không phải anh muốn khóc.” Anh cam chịu nói, “Chứng lưỡng cực giống như bóng ma vậy, em sẽ luôn không biết nó sẽ phát tác lúc nào, cũng không biết khi phát tác nó sẽ khiến em rơi vào tâm lý gì.”

“Anh vẫn luôn nói với em bệnh tình đã ổn định.”

“Đúng là ổn định.” Kỷ Quỳnh Thù cảm thấy từ ngữ mình dùng so với nhận thức của người khác không cùng một khái niệm, “Bệnh trầm cảm của anh tần suất phát tác khoảng một tuần một lần, nhưng cũng đã khoảng 40 ngày không phát tác rồi, với anh mà nói, đã rất ổn định rồi.”

“Thế nên là vì sao?”

Rõ ràng đang là mùa đông nhưng anh lại ra nhiều mồ hôi như vậy, cái gối ôm con mèo tam thể bị anh nắm chặt đã ướt một mảng, vẻ mặt của thiếu niên nhìn qua rất u ám và suy sút.

“Anh…” Anh nhìn Nguyễn Yếm, do dự có nên nói ra hay không, cuối cùng vẫn là ôm lấy cô, “Anh sợ sẽ mất đi em.”