Tỷ như trong Tiểu Phàm Thiên Sở Hưu từng tìm được nhật ký của đệ tử đại phái Đạo môn thượng cổ Linh Bảo Quan. Cho dù là đại phái Đạo môn như Linh Bảo Quan cũng chỉ có hai người có tư cách tới nơi đó. Chuyện này còn là nhờ hầu hết mọi người trong Linh Bảo Quan dốc hết tính mạng ra mới đổi được.
Rốt cuộc đó là đâu, đại kiếp nạn thượng cổ rốt cuộc là chuyện gì. Chuyện này không riêng gì Sở Hưu hiếu kỳ, hầu hết các thế lực cùng cường giả đứng trên đỉnh giang hồ đều hiếu kỳ.
Cho nên Sở Hưu có thể khẳng định tin tức này vừa xuất hiện, chỗ bí cảnh chắc chắn sẽ có vô số thế lực chen chúc nhau vào, Đại Quang Minh Tự cũng chẳng thể ăn mảnh được.
Lúc này Sở Hưu cũng âm thầm hỏi Lục Giang Hà: “Gần chỗ ngươi chôn kho báu có một di tích bí cảnh như vậy, chẳng lẽ ngươi không phát hiện?”
Lục Giang Hà vẻ mặt buồn bực nói: “Đại Quang Minh Tự tọa lạc tại vùng Cực Bắc Hoang Nguyên cả vạn năm, ai mà ngờ dưới chân nhà bọn họ còn có một di tích bí cảnh như vậy. Chính Đại Quang Minh Tự còn không phát hiện ra, thế thì làm sao bản tôn biết được?”
Sở Hưu cũng bó tay, đương nhiên giờ kẻ gặp xui xẻo nhất là Đại Quang Minh Tự.
Dưới chân nhà mình có một di tích như vậy, thế nhưng bao nhiều năm qua rồi mình đều không phát hiện.
Nếu Đại Quang Minh Tự phát hiện ra trước, vậy có thể nghĩ cách che giấu bí cảnh này, không huyên náo tới mức toàn bộ giang hồ đều biết.
Ngụy Thư Nhai ho khan một tiếng rồi nói: “Chư vị, nhánh Ẩn Ma chúng ta yên lặng đã lâu, khi Đại chiến chính ma chỉ có nhánh Ẩn Ma chúng ta không tổn thương gì. Lần này di tích bí cảnh mở ra, chúng ta cũng nên đưa thêm người vào.”
Mọi người ở đây đều gật đầu phụ họa.
Lần giúp Bái Nguyệt Giáo là bất đắc dĩ xuất thủ, cho nên bọn họ chưa dùng toàn lực.
Còn lần thăm dò di tích bí cảnh này có lợi ích trước mặt, bọn họ không có lý do gì không ra tay.
Cho nên lần họp bàn này cực kỳ nhanh chóng, không ai phản đối. Đám người đầu nhanh chóng nhất trí do Sở Hưu dẫn đầu tới Cực Bắc Hoang Nguyên.
Bên Bắc Yên nhánh Ẩn Ma không có bao nhiêu căn cơ thế lực, Trấn Võ Đường mà y kinh doanh coi như thế lực lớn nhất, cho nên chuyện này đương nhiên do Sở Hưu dẫn đầu.
Cùng lúc, trên Côn Luân Sơn ở Cực Tây xa xôi, dãy núi vạn trượng che phủ bởi mây mờ, chân núi quanh năm suốt tháng phủ đầy tuyết trắng, sườn núi thấp thoáng sương mù, tựa như tiên cảnh.
Điểm kỳ dị nhất là trên đỉnh núi lại như mùa xuân quanh năm không đổi, khung cảnh chim hót hoa nở, cực kỳ thiếu hài hòa.
Đương nhiên cảnh tượng này chỉ tồn tại ở phía đông Công Luân Sơn, phía tây lại âm trầm không chút ánh sáng, ngày ngày bao phủ trong sấm rền sét đánh, như địa ngục trần gian.
Nơi đó từng thuộc về Côn Luân Ma Giáo, còn dãy núi Đông Côn Luân thuộc về Thiên Môn.
Sau khi Côn Luân Ma Giáo bị hủy diệt, cao tăng Tu Bồ Đề Thiền Viện xuất thủ bày Lục Đạo Phù Đồ Vãng Sinh Đại Trận phong tỏa Vô Căn Thánh Hỏa của Côn Luân Ma Giáo. Toàn bộ dãy núi Tây Côn Luân cũng bị vô số đại phái bày ra hơn mười tuyệt trận, đã hoàn toàn không thích hợp cho võ giả sinh sống.
Đông Côn Luân của Thiên Môn chỉ cách Tây Côn Luân một ngọn núi. Với thực lực Quân Vô Thần môn chủ Thiên Môn, muốn phá vỡ đại trận kia chiếm lĩnh toàn bộ dãy núi Côn Luân cũng dễ như trở bàn tay. Nhưng không biết vì sao đã bao năm như vậy, Thiên Môn chưa từng bước vào Tây Côn Luân tới một bước.
Đông Tây Nhị Trọng Thiên, Đông Hải Tự Tại Thiên cùng Côn Luân Thiên Môn có thể nói là hai tông môn có chiến lực cá nhân mạnh nhất đương thời.
Thiên chủ Tự Tại Thiên - Chung Thần Tú như thần long thấy đầu không thấy đuôi, chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Thiên Môn tuy thần bí nhưng thi thoảng vẫn xuất hiện trong giang hồ.
Trên đỉnh Đông Côn Luân, từng động phủ mở trên đỉnh núi, bên trên khắc họa đủ loại phù văn kỳ dị, có vẻ cổ kính thê lương.
Lúc này trong một động phủ, một võ giả thân mặc chiến giảm kích động nói: “Môn chủ, thời hạn mười năm còn chưa tới, lần này người đặt chân vào giang hồ vẫn còn là ta, sao lại để tên này đi?”
Võ giả này chính là La Thần Quân một trong Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn, ngày trước khi các tông môn vây công Sở Hưu tại Quan Trung Hình Đường, hắn bị một chút khí tức của Độc Cô Duy Ngã lộ ra dọa cho bỏ chạy, trực tiếp trốn về Thiên Môn.
Đối diện La Thần Quân, một võ giả trung niên mặc áo khoác da hổ, mái tóc rối bù, để hai nhúm ria mép thần sắc như cười như không nói: “La Thần Quân, ngươi còn không phục?
Vài chục năm trước ngươi đánh mất chìa khóa vào tay Sở Cuồng Ca, khi mọi người nói ngươi làm hỏng việc, ngươi còn nói gặp phải tên điên không cần mạng.
Thế thì lần này ra sao, ngươi bị một tên tiểu bối dọa sợ đến mức trốn về. Côn Luân Ma Giáo, đúng là trò cười. Còn nói Độc Cô Duy Ngã, sao ngươi không nói ngươi gặp Ninh Huyền Cơ đi? Năm trăm năm đã qua, Côn Luân Ma Giáo đã tiêu vong từ lâu rồi!”
La Thần Quân tức giận nói: “Huống Tà Nguyệt, ngươi thì biết cái quái gì!
Khí tức lộ ra trên người tiểu tử kia trăm phần trăm thuộc về Độc Cô Duy Ngã!
Những thứ khác ta có thể quên được, hình ảnh ngày xưa Độc Cô Duy Ngã tàn sát Cửu Đại Thần Tướng của Thiên Môn ta, ngươi hay ta đều xem vô số lần rồi, làm sao ta quên được?”
Huống Tà Nguyệt phía đối diện lười biếng ngồi trên ghế đá khinh thường nói: “La Thần Quân, ngươi đúng là tu luyện tới mức đầu óc lú lẫn rồi. Thân phận tên Sở Hưu kia là gì? Người thừa kế của nhánh Ẩn Ma.
Nhánh Ẩn Ma lại có thân phận ra sao? Là dư nghiệt của Côn Luân Ma Giáo năm xưa.
Tên Sở Hưu nhận được một số vật tùy thân của Độc Cô Duy Ngã, trên đó có một chút khí tức của hắn cũng có gì lạ?”
La Thần Quân còn định nói gì đó, bên trên bỗng vang lên một giọng nói không mấy nặng nề: “Im lặng!”
Vừa nghe giọng nói này, Huống Tà Nguyệt lập tức đứng lên từ ghế đá, La Thần Quân cũng không dám nhiều lời.
Trên ghế chủ là một nam tử bề ngoài khoảng hơn ba mươi, thân mặc áo đen nhưng mái tóc lại có màu đỏ, đỏ thẫm như lửa.
Gương mặt hắn rất bình thường, bình thường tới mức ngươi chỉ nhìn qua là không có ấn tượng gì.
Nhưng thân hình hắn lại như một ngôi sao, cho dù có tướng mạo bình thường như vậy nhưng khí chất vô hình trên người hắn lại khiến người ta không dời mắt đi được.
Người này là môn chủ Thiên Môn, đứng hạng tư trên Chí Tôn Bảng, Quân Vô Thần.
Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ đã mất tích năm trăm năm, thậm chí có nói Quân Vô Thần là thiên hạ đệ nhị đương thời cũng không ai cảm thấy không đúng.
Quân Vô Thần chăm chú nhìn La Thần Quân, thản nhiên nói: “Có một số sai lầm ta có thể tha thứ một lần nhưng không thể khoan dung lần thứ hai.
Lần thứ nhất ngươi đụng phải Sở Cuồng Ca, kẻ này mặc dù xuất thân dân dã nhưng tâm tính vượt xa người thường, ngươi chịu thiệt trên tay hắn, ta có thể hiểu được.
Lần thứ hai ngươi gặp phải Sở Hưu, người này là một trong những người xuất sắc nhất trong tuấn kiệt trẻ tuổi trên giang hồ, còn là người thừa kế nhánh Ẩn Ma. Đúng như Huống Tà Nguyệt đã nói, trên người hắn có thể có những thứ Độc Cô Duy Ngã lưu lại năm xưa, ta cũng có thể hiểu được.