Sở Hưu không để ý tới lời đùa bỡn của Phương Thất Thiếu, hắn chỉ tò mò: “Ngươi vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, chẳng lẽ không cần bế quan một thời gian? Kiếm Vương Thành chịu thả ngươi ra ngoài à?”
Phương Thất Thiếu nhún vai nói: “Chuyện nước chảy thành sông, vì sao lại phải bế quan? Mấy lão già kia chắc cũng sợ ta bị người phía sau vượt qua cho nên không đợi kịp kéo ta ra ngoài chơi.”
Vừa nói xong Phương Thất Thiếu lại phát hiện mình dùng từ có vẻ sai sai, thế nào là kéo ra ngoài chơi? Chơi cái gì?
Vừa định đổi giọng, Độc Cô Ly bên kia đã trầm mặt xuống nói: “Trở về! Nôn nôn nóng nóng, còn ra thể thống gì nữa?”
Phương Thất Thiếu bất đắc dĩ nhún vai, chỉ đành ngoan ngoãn trở lại đứng bên cạnh Độc Cô Ly.
Trong Kiếm Vương Thành, vị này tuổi tác lớn nhất, tính tình cũng nóng nảy nhất. Phương Thất Thiếu dám trêu người khác chứ chẳng dám chọc tới Độc Cô Ly.
Đương nhiên Độc Cô Ly bảo Phương Thất Thiếu qua không chỉ là muốn hắn đứng đắn hơn một chút, hắn cũng không muốn thấy Phương Thất Thiếu quan hệ quá gần gũi với Sở Hưu.
Tên Sở Hưu kia dù sao cũng là người trong Ma đạo, Chính Ma không đội trời chung. Mặc dù lập trường của Kiếm Vương Thành không kiên định bằng Đại Quang Minh Tự hay Thuần Dương Đạo Môn nhưng không thể để môn hạ để tử làm bạn với người trong Ma đạo được.
Lúc này tại đây người nên tới cũng đã tới, mọi người đều đang đợi người của Huyền Vũ Môn khai mở trận pháp.
Bộc Dương Dịch lại bận rộn mấy canh giờ, cuối cùng trận pháp lóe lên một ánh sáng chói mắt, hắn thở dài một tiếng nói: “Rốt cuộc cũng xong rồi, chư vị có thể vào.”
Đúng lúc này xa xa một khí tức cực mạnh rơi xuống, một võ giả trung niên khoác áo da hổ, gương mặt mang chút tà khí từ trên trời rơi xuống, cực kỳ ngông nghênh đứng giữa đám người.
Đảo mắt một vòng, hắn cười hắc hắc hai tiếng rồi nói: “Còn may còn may, cuối cùng cũng kịp. Bất kể ăn thịt hay ăn canh dẫu sao cũng phải ăn nóng mới ngon.”
Mọi người lao nhao cau mày, vì người này thật sự rất xa lạ nhưng khí tức lại vô cùng cường đại, cho dù là Đông Hoàng Thái Nhất cũng không thể coi thường đối phương.
Nhưng trên giang hồ chỉ có vài cường giả đỉnh cao mà thôi, tên đột nhiên xuất hiện này rốt cuộc là ai?
Hư Vân trầm giọng nói: “Xin hỏi vị thí chủ là?”
Người trung niên cười hắc hắc nói: “Có gì đâu, tại hạ là người của Thiên Môn, Huống Tà Nguyệt!”
Vừa nghe thấy hai chữ Thiên Môn, đám người lập tức chìm vào tĩnh lặng ngắn ngủi.
So với với các thế lực khác, Thiên Môn cực kỳ khó giải quyết, bất cứ vị thần tướng nào từ Thiên Môn ra cũng là cường giả trong cường giả.
Có thế nào bọn họ cũng không ngờ di tích này xuất thế mà lại khiến một thế lực đã lâu không xuất hiện trong giang hồ như Thiên Môn bị kinh động, phái người tới.
Có thêm một đối thủ cạnh tranh mạnh như vậy không phải chuyện tốt lành gì.
Lúc này Huống Tà Nguyệt lại nhìn quanh bốn phía một lượt, đột nhiên liếc sang Sở Hưu. Hắn cười to một tiếng, đột nhiên vồ một cái về phía Sở Hưu.
“Tên tiểu tử ngươi lần trước dọa lui La Thần Quân đúng không? Ta muốn xem xem trên người tiểu tử ngươi có thứ quỷ quái gì, sau khi lấy về phải chế nhạo tên kia một hồi mới được.”
Không ai ngờ trong tình hình thế này Huống Tà Nguyệt lại đột nhiên ra tay.
Chỉ trong nháy mắt Sở Hưu như bị thứ gì đó cực kỳ kinh khủng theo dõi, ma khí quanh người y bộc phát, huyết ảnh bay lượn, đã định dùng toàn lực ngăn cản.
Nhưng đúng lúc này Ngụy Thư Nhai bước tới trước Sở Hưu, hừ lạnh một tiếng. Một tay hắn phất lên, bàn tay ma khí từ trên không giáng xuống ngăn cản trảo này của Huống Tà Nguyệt.
“Thần tướng Thiên Môn thì sao? Ngươi tưởng nhánh Ẩn Ma chúng ta chết hết rồi chắc?”
Huống Tà Nguyệt quả thật không chút kiêng dè, không ngờ trước đông đảo đại lão nhánh Ẩn Ma lại dám ra tay với Sở Hưu.
Bất kể các đại lão nhánh Ẩn Ma khác nhìn nhận Sở Hưu ra sao, nhưng giờ Sở Hưu là người trong nhánh Ẩn Ma bọn họ, cho dù đối phương là thần tướng của Thiên Môn, bọn họ cũng không thể trơ mắt nhìn Huống Tà Nguyệt động tới Sở Hưu ngay trước mặt mình được.
Tần Triều Tiên của Xích Luyện Ma Tông lạnh lùng nói: “Huống Tà Nguyệt, ngươi tưởng Thiên Môn của các ngươi là tông môn đệ nhất thiên hạ hay sao? Cho dù nhánh Ẩn Ma chúng ta không phải Côn Luân Ma Giáo ngày trước nhưng cũng chẳng phải hạng nhãi nhép các ngươi có thể tùy ý ức hiếp được!”
Chỉ trong chớp mắt bốn cường giả Chân Hỏa Luyện Thần của nhánh Ẩn Ma đều lộ vẻ giương cung bạt kiếm.
Đông Hoàng Thái Nhất bên cạnh cũng cười lạnh hai tiếng nói: “Không gặp không biết, người của Thiên Môn làm việc phách lối bá đạo như vậy là ỷ thế ai? Quân Vô Thần ư? Hạng tư với hạng năm Chí Tôn Bảng không chênh lệch bao xa đâu!”
Mặc dù giờ Huống Tà Nguyệt đang nhắm vào Sở Hưu, nhắm vào nhánh Ẩn Ma, nhưng Đông Hoàng Thái Nhất vốn có hảo cảm với Sở Hưu, hơn nữa hắn cũng thật sự ngứa mắt với hành động lớn lối của Thiên Môn.
Đại chiến chính ma vừa kết thúc, Bái Nguyệt Giáo đối đầu với quần hùng Chính đạo trong thiên hạ, Dạ Thiều Nam lại một mình giao chiến với vài cường giả mà không bại, ngồi vững hạng năm Chí Tôn Bảng ngày nay.
Bái Nguyệt Giáo chúng ta còn không phách lối như vậy, Thiên Môn ngươi ngông nghênh nỗi gì?
Hơn nữa trong lòng Đông Hoàng Thái Nhất, giáo chủ nhà mình chỉ kém Độc Cô Duy Ngã và Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết, cho dù gặp Chung Thần Tú của Tự Tại Thiên và Quân Vô Thần của Thiên Môn, chưa chắc đã không đánh lại được.
Thấy mình khiến đám người phẫn nộ, vẻ mặt Huống Tà Nguyệt không chút khiếp đảm khó xử hay phẫn nộ, hắn chỉ cười lớn hai tiếng: “Chậc chậc, đám người các ngươi đúng là chẳng có khiếu hài hước tí nào, đùa chút thôi mà, sao ai cũng tưởng thật vậy?”
Dáng vẻ Huống Tà Nguyệt cực kỳ chân thật nhưng chỉ mình Sở Hưu biết trảo vừa rồi hắn đã vận dụng toàn lực!
Có điều nghe Huống Tà Nguyệt nói như vậy mọi người cũng không muốn đánh với hắn tại đây, chỉ đành hừ lạnh một tiếng, tạm thời bỏ qua.
Sở Hưu lui lại sau lưng Ngụy Thư Nhai, ánh mắt vẫn nhìn chằm chằm vào Huống Tà Nguyệt.
Cùng là thần tướng Thiên Môn, nhưng Huống Tà Nguyệt lại tạo một cảm giác khác hẳn so với La Thần Quân. /
La Thần Quân tính cách bá đạo ngang ngược không để ai trong mắt, nhìn kẻ nào cũng như con sâu cái kiến, coi thường hết thảy.
Cho nên lúc đầu hắn tới Quan Trung Hình Đường, giết Quan Tư Vũ, đào mộ Sở Cuồng Ca, coi trời bằng vung, chẳng hề cố kỵ điều gì.
Nhưng Huống Tà Nguyệt này lại lộ rõ về thần kinh thô, hỉ nộ vô thường, khiến người ta không hiểu được rốt cuộc hắn đang nghĩ gì.
Cũng như lúc vừa rồi, cho thật sự có mục đích với Sở Hưu nhưng người bình thường sẽ không xuất thủ trước mặt các cường giả nhánh Ẩn Ma.
Thế nhưng Huống Tà Nguyệt lại vẫn làm vậy, vị này là kẻ điên hoàn toàn không suy nghĩ tới hậu quả!
Sở Hưu nhức đầu xoa xoa trán, bị một kẻ như vậy để mắt tới còn khó giải quyết hơn Viên Thiên Phóng thời thời khắc đều muốn tìm y báo thù.
Bởi vì Sở Hưu biết rõ Viên Thiên Phóng muốn gì, hắn kiêng kỵ điều gì, nhưng y lại không hiểu rốt cuộc Huống Tà Nguyệt đang nghĩ điều gì.
Sở Hưu âm thầm hỏi Lục Giang Hà: “Đúng rồi, ngươi biết gì về Thiên Môn? Theo ý ngươi Thiên Môn ra sao?”