Côn Luân Ma Chủ

Chương 1046. Huống Tà Nguyệt khó hiểu




“Một đám rác rưởi!” Lục Giang Hà lời ít ý nhiều đáp.

“Cái gì?”

Sở Hưu vẻ mặt kinh ngạc nhìn Lục Giang Hà, ngươi có chắc mình đang đánh giá Thiên Môn trong Đông Tây Nhị Trọng Thiên không? Ngươi chỉ là một đường chủ Huyết Ma Đường mà thôi, sao lại kiêu ngạo đến vậy?

Lục Giang Hà nhún vai nói: “Câu này ngươi có hỏi bất cứ võ giả nào khác của Thánh giáo, bọn họ đều trả lời như vậy.

Môn chủ Thiên Môn đời đó bị giáo chủ làm cho tức chết, Cửu Đại Thần Tướng bị giáo chủ giết tám phế mất một. Nếu không phải giáo chủ mở lòng từ bi thì toàn bộ dãy núi Đông Côn Luân kia đã sớm thành vườn rau của Thánh giáo ta rồi. Bọn chúng không phải rác rưởi thì là gì?

Trên thực tế Thiên Môn cũng chẳng khác gì các tông môn bị Thánh giáo ta tiêu diệt. Điểm khác biệt chỉ là những tông môn khác bị giáo chủ đánh một chút đã ôm hận mà chết, còn Thiên Môn lại bị đánh tới mấy lần, cũng khá kiên cường.”

Sở Hưu âm thầm lắc đầu, Độc Cô Duy Ngã trước kia đúng là biến thái, so với hắn đúng là ai ai cũng thành rác rưởi.

Có điều Sở Hưu nghĩ lại, lần trước khi y hấp thu giọt máu tươi của Độc Cô Duy Ngã, hình ảnh Độc Cô Duy Ngã lưu lại đã nói, ta là ngươi, ngươi là ta.

Nói vậy thì, mình cũng là biến thái?

Lúc này Bộc Dương Dịch thấy mọi người rốt cuộc cũng bình tĩnh lại, lúc này hắn mới lên tiếng: “Chư vị, trận pháp đã mở, chẳng hay chư vị muốn dịch chuyển ra sao?”

Hư Ngôn cau mày nói: “Sao lại dịch chuyển? Chẳng lẽ trong không gian này còn có vấn đề gì ư?”

Bộc Dương Dịch đáp: “Lúc trước người bố trí pháp này không phải cùng một thế lực mà do hơn mười thế lực đồng loạt ra tay bày trận. Cho nên dựa vào tòa trận pháp này có thể trực tiếp dịch chuyển tới trụ sở của hơn mười thế lực trong bí cảnh này.

Có điều trận pháp trong bí cảnh đã hư hỏng, cho nên giờ chỉ có thể di chuyển tới sáu nơi. Đương nhiên chư vị cũng có thể xáo trộn bố trí của trận pháp, dịch chuyển ngẫu nhiên tới một nơi nào đó.

Mọi người ở đây liếc mắt nhìn nhau, bàn bạc một hồi, cuối cùng lựa chọn dịch chuyển ngẫu nhiên.

Ở đây tổng cộng hơn mười thế lực, lại chỉ có sáu điểm dịch chuyển. Có lựa chọn ra sao cuối cùng cũng phải tranh đoạt.

Nhưng không gian bí cảnh này không biết lớn tới mức nào, cũng không biết bên trong có thứ gì. Vừa dịch chuyển vào đã đánh nhau có vẻ lỗ vốn, dịch chuyển ngẫu nhiên mặc dù dựa vào vận may nhưng cũng có thể phòng ngừa chuyện này.

Sau khi đưa ra kết luận, Bộc Dương Dịch khai mở trận pháp, mọi người lần lượt bước vào.

Trước khi tiến vào Ngụy Thư Nhai còn cẩn thận truyền âm cho Sở Hưu nói: “Đề phòng Huống Tà Nguyệt, Thiên Môn trước nay hành động quỷ dị bí ẩn, không ai biết rốt cuộc bọn họ làm gì. Ngươi bị Huống Tà Nguyệt để mắt tới, một khi xảy ra vấn đề, lập tức trốn đi, tuyệt đối đừng cậy mạnh.”

Ngụy Thư Nhai cũng bị lá gan của Sở Hưu dọa sợ.

Chỉ trong thời gian ngắn vị này đã đi ngược lối thường giết liền hai cường giả Chân Hỏa Luyện Thần.

Ngụy Thư Nhai cũng sợ Sở Hưu quá tự cao, đi tìm Huống Tà Nguyệt đối cứng.

Trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần chênh lệch cũng tương đối lớn, cũng như chênh lệch trong cảnh giới Chân Đan.

Ít nhất Phương Kim Ngô hay Viên Thiên Phóng đều không có tư cách so sánh với Huống Tà Nguyệt.

Sở Hưu gật nhẹ đầu, không cần Viên Thiên Phóng nói Sở Hưu cũng biết, khi chưa tin tưởng chắc chắn Sở Hưu, sẽ không ‘phạm thượng’.

Đương nhiên nếu có nắm chắc y cũng chẳng để ý làm thịt một thần tướng Thiên Môn chơi. Dù sao nếu Độc Cô Duy Ngã nói thật, năm trăm năm trước ‘hắn’ đã làm thịt một môn chủ cùng tám thần tướng.

Ánh sáng vàng kim lóe lên trước mắt, khi Sở Hưu mở mắt ra xung quanh đã không có tới một bóng người, thậm chí phương viên mười dặm không có khí tức võ giả nào đang hoạt động.

Cảm giác khí tức xung quanh xong, Sở Hưu lập tức đánh giá mọi thứ xung quanh.

Bí cảnh này chỉ tạo cho Sở Hưu một cảm giác, đó là thế ngoại đào nguyên, nhưng lại là thế ngoại đào nguyên bị người ta cầm chùy đập cho nát bét.

Thiên địa nguyên khí xung quanh cực kỳ nồng đậm, đủ loại kỳ hoa dị thảo nở rộ. Mặc dù hiện giờ khung cảnh lộn xộn nhưng có thể nhìn ra nơi này trước đây được nuôi trồng tỉ mỉ, còn được bố trí cực kỳ mỹ lệ.

Dưới những đám cỏ dại kia còn thấy được từng con đường lát đá xanh vô cùng chỉnh tề, ven đường còn có từng khoảng sân, hay đình viện cỡ nhỏ cho người ta nghỉ ngơi.

Từ những thứ này có thể thấy trước đó bí cảnh cực kỳ phồn hoa. Nhưng lúc này phần lớn sân vườn đình viện đều đã sụp đổ, trên mặt đất ngổn ngang như vừa trải qua một trận động đất lớn.

Sở Hưu đi về phía trước, hắn đã có thể xác nhận nơi này quả thật tồn tại từ thời thượng cổ. Bí cảnh này do các đại tông môn trú ngụ, có lẽ dùng để nghị sự hay bế quan nghỉ ngơi dưỡng sức.

Có điều các đại tông môn này cũng thật lãng phí, rõ ràng là một bảo địa như vậy nhưng bọn họ không trồng trọt linh dược mà chỉ bố trí một số cây cối có dáng vẻ đẹp mắt cùng một số hoa thơm cỏ lạ. Dọc đường Sở Hưu không thấy linh dược nào thích hợp luyện dược.

Đúng lúc này y đột nhiên cảm giác phía trước có động tĩnh, còn có khí tức giao thủ của cường giả. Sở Hưu lập tức đổi sang hướng đó, lách mình vào trong khu rừng rậm rạp xem xét. Một cung điện khổng lồ bằng bạch ngọc hiện lên sừng sững bên trong. Có điều thật đáng tiếc, cung điện bạch ngọc đó đã bị một thiên thạch đập bể mất một nửa.

Lúc này trước cửa cung điện bạch ngọc, hai huynh đệ Giang Đôn Tôn thị Tôn Khải Lễ và Tôn Khải Phàm, cùng hai tông sư võ đạo Cao Bình Lục Gia, Trình Đình Sơn của Tàng Kiếm Sơn Trang đang giằng co. Hiển nhiên ai cũng muốn vào trước, độc chiếm cung điện bạch ngọc này.

Trong ba bên này thật ra quan hệ giữa Giang Đông Tôn thị với Cao Bình Lục gia không tệ, có điều trước mặt bảo vật, cái gọi là quan hệ chẳng khác gì rắm thối.

Hơn nữa hai tông sư võ đạo của Cao Bình Lục gia cũng không có danh tiếng gì trên giang hồ, kém hơn huynh đệ Tôn thị một bậc, đương nhiên bọn họ không muốn giao bảo vật cho người khác.

Bên phía Trình Đình Sơn mặc dù chỉ có một người có điều hắn lại là người có tên trên Phong Vân Bảng. Hơn nữa điểm cường đại chân chính của Tàng Kiếm Sơn Trang không phải ở người, mà là kiếm trên người.

Có trời mới biết lần này Tàng Kiếm Sơn Trang lại đem thần binh quý giá gì trong Tàng Kiếm Sơn Trang tới đây, một mình hắn đối mặt với hai người đối phương liên thủ cũng không hề e ngại.

Mọi người đang dây dưa, không biết rốt cuộc nên đánh một trận quyết định xem nơi này thuộc về ai hay đừng lãng phí thời gian chiến lực liên thủ thăm dò. Đúng lúc này Sở Hưu lại từ rừng cây chui ra.

Ngay khi chứng kiến Sở Hưu, năm người lập tức đứng chung với nhau, ánh mắt lóe lên vẻ cảnh giác.

Mọi người tối thiểu còn cùng là Chính đạo, thực lực cũng không cách biệt quá nhiều. Nhưng từ lâu Sở Hưu đã không cùng cấp bậc với bọn họ.

Ngay lúc Trình Đình Sơn định mở miệng cảnh cáo Sở Hưu, y đã mỉm cười nói.

“Nơi này không tệ, cám ơn chư vị đã tìm ra giúp ta. Giờ các ngươi, có thể cút!”