Trong hộp kiếm Trình Đình Sơn cõng sau lưng chắc chắn có bảo vật của Tàng Kiếm Sơn Trang, thần kiếm đỉnh cao, nhưng hắn lại không dùng.
Trình Đình Sơn nghe vậy chửi lại đối phương quá kém cỏi. Mình đã ngăn cản Sở Hưu rồi, thế nhưng bốn người bọn họ lại không chống nổi mấy huyết ảnh kia, thậm chí không tới gần Sở Hưu nổi.
Đám người chửi qua chửi lại nhưng cuối cùng cũng chẳng có cách nào, đành quay người bỏ đi tìm kiếm di tích tài nguyên khác.
Giờ bọn họ chỉ vừa tiến vào di tích, ai nỡ liều mạng ngay?
Huống chi bọn họ vốn là ba nhóm người khác nhau, suy nghĩ vốn không đoàn kết, mình liều mạng, thế người khác thì sao?
Lúc này bên phía Sở Hưu, y đã tiến vào cung điện bạch ngọc kia.
Cung điện bạch ngọc này có bề ngoài vô cùng mỹ lệ xa hoa, bên trong cũng chẳng kém cạnh gì.
Khắp nơi đều là từng đường nét trạm khắc, từng bức họa trang trí. Có điều hoa văn trong đó có phong cách khác với hiện tại, thậm chí Sở Hưu không nhận ra một số phù văn.
Đi vào sâu hơn nữa lại là một đại điện đã sụp đổ phân nửa, xung quanh trải rộng từng chiếc bàn tinh xảo. Sở Hưu còn chú ý thấy bên trên bàn còn viết từng cái tên, nhưng Sở Hưu không nhận ra, có cảm giác giống thật mà không phải thật.
Văn tự hiện tại truyền thừa từ thời thượng cổ, mặc dù có đôi phần bất đồng nhưng phần lớn công pháp điển tịch đều dùng văn tự thượng cổ viết lại. Sở Hưu đọc được công pháp thượng cổ nhưng lại không nhận ra văn tự như thật mà không phải thật tại đây.
Lúc này Lục Giang Hà lại cười hắc hắc nói: “Đồ nhà quê! Đám võ giả tiểu bối các ngươi đúng là bất học vô thuật. Ngày xưa khi bản tôn vừa tu hành, đừng nói những thứ này, trận đạo đan đạo đúc binh luyện khí, có gì không học?
Bản tôn dạy cho ngươi nhé, văn tự này là một loại trận văn thời thượng cổ, cực kỳ cổ xưa. Nhưng nó là văn tự do tiên tổ nhân tộc ra ngộ ra từ đạo lý của thiên địa, có thể tự động thu nạp lực lượng thiên địa.
Có điều văn tự này quá mức cổ xưa, cổ tới mức không cách nào miêu tả những thứ quá chi tiết cho nên đã bị quên lãng.
Nhưng trong một số trường hợp quan trọng, cần viết vài thứ ngăn gọn, một số tông môn thượng cổ vẫn hay dùng loại văn tự này.”
Sở Hưu không để ý tới lời khoác loác của Lục Giang Hà, y chỉ hỏi: “Vậy trên này viết gì?”
Lục Giang Hà nói: “Chỉ viết mấy tên môn phái thời thượng cổ mà thôi. Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu Tông, Thiên La Bảo Tự... Ồ! Đây đều là tên các đại tông môn thời thượng cổ. Tiểu tử, ngươi nhặt được bảo bối rồi, nơi này rất có thể là phòng họp hay nơi giảng đạo của các đại tông môn thượng cổ.
Mặc dù nơi này không phải di tích tông môn, có lẽ không tìm được công pháp gì. Có điều thời thượng cổ các cường giả rất hay giảng đạo, nếu ngươi tìm được một số kinh nghiệm tâm đắc mà người khác ghi chép lại, có lẽ sẽ khiến ngươi được lợi rất lớn.”
Thời thượng cổ võ đạo cũng cực kỳ hưng thịnh, thậm chí lúc đó thiên địa nguyên khí còn dư dả hơn bây giờ, cho nên thực lực võ giả cũng mạnh hơn một chút, tu luyện cũng dễ dàng hơn.
Trong thời đại đó rất thịnh hành chuyện giảng đạo, các cường giả đại tông môn rất thích khai đàn giảng đạo. Hơn nữa không ai không dạy, chỉ cần không phải tông môn đối địch đều có thể tới nghe giảng.
Đương nhiên bọn họ chỉ giảng tâm đắc võ đạo, không giảng những thứ có liên quan tới công pháp bản môn.
Tòa đại điện trước mặt cực kỳ mỹ lệ rộng lớn, hơn nữa còn có các đại tông môn đứng đầu như Tam Thanh Điện, Lăng Tiêu Tông tham dự. Có thể thấy người có tư cách tới đây giảng đạo mạnh mẽ tới mức nào. Đúng là Sở Hưu nhặt được bảo vật.
Trước đó đám người Trình Đình Sơn tìm ra nơi này trước, có điều bọn họ còn chưa bước vào đã bắt đầu giằng co. Chắc chắn nếu bọn họ biết bên trong rốt cuộc là gì, bọn họ đã không buông tay dễ dàng như vậy.
Sở Hưu lục lọi trong cung điện lại thật sự tìm được một số ghi chép khắc vào ngọc phù hay trên giấy da thú.
Hầu hết những người tới tham gia giảng đạo đều đem ghi chép của mình về. Còn ghi chép mà Sở Hưu lục lọi ra hẳn của đồ tử đồ tôn của người giảng đạo. Bọn họ lập một quyển sách trực tiếp viết lại nguyên xi những lời người giảng đạo thuyết giảng. Mặc dù đọc rất tối tăm khó hiểu nhưng cũng bớt đi một số lý giải không quan trọng, tiếp cận nhất với ý tứ vốn có của người giảng đạo.
Nhưng thứ này trong thời gian ngắn không tiêu hóa được, cho nên Sở Hưu chỉ đọc lướt qua rồi thu lại, đợi sau này bế quan nghiên cứu tỉ mỉ.
Nhưng lúc này Sở Hưu lại phát hiện một ghi chép hết sức kỳ quái trong góc. Nó không ghi lại những giảng giải về võ đạo mà là ghi chép về hội nghị thời thượng cổ. Bên trên ghi lại những buổi họp từng diễn ra, kèm theo một số suy nghĩ của chính người hi chép, nội dung cũng rất thú vị.
“Lịch Long Võ, năm Quý Hợi, Tháng chín, ngày mười bảy, giờ thìn ba khắc.
Các phái ở Bắc Vực họp mặt, bàn bạc đại kế Khai Thiên.
Cao tăng của Thiên La Bảo Tự nói: Chư thiên vạn giới đều phải trải qua tứ kiếp ‘thành vãng hoại không’. Đây là kiếp nạn theo số trời, nếu nghịch thiên e rằng khó mà giữ được cả một đường sinh cơ.
Chẳng bằng lưu lại hộp báu truyền thừa. Sau tứ kiếp hư không hỗn độn, thế giới mới hình thành, sẽ tự mở lại đất trời.
Đạo Tôn của Tam Thanh Điện nói: Con lừa trọc đánh rắm!
Giới Đạo gia trải qua hàng tỷ kiếp nạn mới có thể vĩnh viễn tồn tại, đại đạo năm mươi, thiên diễn bốn chín, độn mất đi một.
Nếu không tự tìm đường sống, ngồi chờ chết, vậy chết dưới kiếp nạn cũng đáng đời.
Chú thích: Ta cảm thấy Đạo Tôn của Tam Thanh Điện nói có lý, võ giả chúng ta tu bản thân, ngộ thiên địa, dùng thân thể yếu đuối đổi lấy lực lượng hùng vĩ thông thiên. Nếu bó tay chịu trói trước đại kiếp nạn, chẳng phải kém cỏi quá ư?”
Sở Hưu khẽ nhíu mày, xem ra bất luận thượng cổ hay hiện tại, đám gọi là cường giả chí cường cũng chẳng khác nhau bao nhiêu, tức giận cũng chửi bậy.
Vị Đạo Tôn của Tam Thanh Điện này tính khí cũng thật thẳng thắn, trong cuộc họp quan trọng như vậy còn dám chỉ thẳng mặt chửi đối phương.
“Các chủ Hoàng Thiên Các nói: lầu cao sụp đổ, bất luận ngồi chờ chết hay tìm đường ra, chung quy vẫn phải cùng nhau hành động.
Bắt buộc phải thực hiện đại kế Khai Thiên. Chúng ta cũng phải chuẩn bị thật sớm vào, giờ đại kiếp đã ẩn ẩn hiện hiện, đợi nữa thì chậm mất.”
“Cao tăng Thiên Bảo Tự nói: Võ giả chúng ta phải trải qua kiếp nạn, chư thiên vạn giới cũng phải trải qua kiếp nạn.
Trong tin đồn sau khi vạn giới độ kiếp, sẽ hóa thành Vô Thượng Tự Tại Thiên. Người vào trong đó sẽ bất tử bất diệt, thành thần thành phật.
Chư vị muốn Khai Thiên nhưng thực chất là nghịch thiên, làm tổn hại nhân quả khí vận, không có tư cách vào Tự Tại Thiên, là đang hại người cũng là tự hại mình.
Chú thích: Truyền thuyết về Tự Tại Thiên đã tồn tại vô số năm. Phật gia thường gọi nó là Cực Lạc Thiên, Đạo môn gọi là Trường Sinh Thiên, đương nhiên đại đa số gọi nó là Tự Tại Thiên.
Trong truyền thuyết thế giới nó là miền cực lạc không còn sinh lão bệnh tử, là nơi ở của tiên phật, kẻ nào tiến vào đều thành thần thành phật. Nhưng thực tế có nơi như vậy ư?