Côn Luân Ma Chủ

Chương 1049. Bí mật thời thượng cổ




Người khác tin, ta lại không tin. Nếu tất cả mọi người trường sinh bất tử, sinh con đẻ cái thành bầy, vậy chẳng phải Tự Tại Thiên sẽ chật ních ra? Còn tự tại được sao?”

Sở Hưu nhíu mày, sao lại lòi đâu ra cái Tự Tại Thiên, y chưa từng nghe tới cái tên này.

“Ngươi từng nghe nói tới Tự Tại Thiên bao giờ chưa?” Sở Hưu đột nhiên hỏi Lục Giang Hà.

Lục Giang Hà suy nghĩ một chút rồi nói: “Thiên chủ Đông Hải Tự Tại Thiên?”

Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu mới đột nhiên nhớ ra trong Đông Tây Nhị Trọng Thiên có vị thiên chủ Đông Hải Tự Tại Thiên.

Chẳng lẽ vị thiên chủ Tự Tại Thiên thần bí tới cực điểm kia có liên quan gì tới Tự Tại Thiên trong truyền thuyết thượng cổ? Hay đối phương chỉ thi thoảng nghe tới cái tên này, cảm thấy êm tai cho nên đặt tên cho tông môn của mình?

Sở Hưu không hiểu nổi cho nên y trực tiếp bỏ qua nghi hoặc này, đọc tiếp.

“Tông chủ Lăng Tiêu Tông nói: Tự tại trường sinh đều là hư ảo!

Đại kiếp nạn đã ngay trước mắt, chúng ta không cầu trường sinh, chỉ tranh sớm chiều!

Các ngươi không tham gia kế hoạch Khai Thiên, vậy để Lăng Tiêu Tông ta tham gia!

Tông môn Bắc Vực, phàm là thuộc hạ của Lăng Tiêu Tông ta đều có thể tới báo ứng tuyển tham gia đại kế Khai Thiên. Nhưng nhân số có hạn, mỗi tông môn có thể chỉ có vài người mới có tư cách tham gia. Không muốn tới, vừa hay có chỗ cho người khác.

Chú thích: Tông chủ Lăng Tiêu Tông quả nhiên bá đạo, đúng là tấm gương cho chúng ta!”

“Đạo Tôn của Tam Thanh Điện nói: Tam Thanh Điện chúng ta tán thành, hễ là người của Đạo môn ta, Bắc Vực, Đông Vực, Nam Vực đều có thể tới tham gia đại kế Khai Thiên.

Đại kiếp nạn sắp tới, mấy con lừa trọc Tây Vực các ngươi không muốn phát triển nhưng giới Đạo môn chúng ta đã bỏ ra vô số tính mạng!

Quan chủ Linh Bảo Quan, Xích Hà Chân Nhân vì bảo hộ đất đai trong Dự Nam Quận tại Bắc Vực, thân hóa Linh Bảo Hào Quang trấn áp long mạch chuyển mình, đã chết! Toàn bộ Linh Bảo Quan chỉ còn lại hai người!

Không mau mau nghĩ cách, vậy cuối cùng ba ngàn Đạo môn chúng ta liệu còn lại bao nhiêu người?

Chú thích: Đáng buồn! Đáng tiếc! Linh Bảo Quan là tông môn hiếm có đương thời chịu suy nghĩ vì chúng sinh trong thiên hạ.

Nghe nói vì chống cự đại kiếp nạn, cứu trợ bách tính, toàn bộ Linh Bảo Quan có ba mươi bảy người chỉ sót lại hai người, ngay cả đạo sĩ trong nhà bếp cũng chết trong đại kiếp nạn.

Linh Bảo Quan trước nay chọn đệ tử đều nhìn tâm tính trước, thứ nữa mới là ngộ tính, cuối cùng mới là thiên tư, cho nên rất khó thu đồ đệ. Bao năm tâm huyết như vậy cuối cùng lại hủy hoại trong chốc lát.

Quan chủ Linh Bảo Quan, Xích Hà Chân Nhân là cường giả có hy vọng bước vào cảnh giới Võ Tiên nhất trong số các cao thủ Thiên Địa Thông Huyền ngày nay. Nếu hắn bước ra một bước cuối cùng, Đạo môn chắc chắn sẽ nhiều thêm một vị Đạo Tôn, thật đáng tiếc.

Có điều nghe nói thời gian trước Đạo Tôn với Xích Hà Chân Nhân từng có thù hận. Hôm nay Xích Hà Chân Nhân hy sinh, Linh Bảo Quan đã sắp bị hủy, rốt cuộc Đạo Tôn thật sự đau buồn hay giả vờ giả vịt?

Nghĩ lại mấy năm trước ta còn từng gặp mặt đại đệ tử của Xích Hà Chân Nhân là Lăng Thanh Tử đạo huynh, thật cảm phục phong thái của vị này. Không biết Lăng Thanh Tử đạo huynh có trốn được kiếp nạn không. Ài!”

“Lịch Long Võ, năm Quý Hợi, tháng chín ngày mười bảy, giờ thân một khắc.

Các tông môn tan rã không vui, sáu thành số người đồng ý đại kế Khai Thiên, người không đồng ý chiếm hai thành, hai thành còn lại do dự không quyết.”

Thu lai bản ghi chép, Sở Hưu thở dài một tiếng.

Nếu thứ này lan truyền chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng gió bên ngoài.

Trong ghi chép này đã nói rõ rất nhiều chuyện.

Đại kiếp nạn thượng cổ sắp xảy ra, những tông môn kia đều không chọn cách ngồi chờ chết mà suy nghĩ rất nhiều biện pháp tự cứu lấy mình. Đại kế Khai Thiên này chính là một trong số đó.

Có điều đại kế Khai Thiên này rốt cuộc là khai thiên nào? Tự Tại Thiên kia rốt cuộc là gì, e rằng chính những tông môn thượng cổ này cũng không nói rõ được.

Hơn nữa miêu tả về cảnh giới Võ Tiên kia chắc chắn sẽ làm dấy lên sóng gió ngập trời.

Sở Hưu từng tìm được nhật ký của vị tiểu sư đệ Linh Bảo Quan trong Tiểu Phàm Thiên, trong đó có nói đại sư huynh Linh Bảo Quan đã là tông sư võ đạo cảnh giới Chân Đan, còn sư phụ hắn là cường giả chí cường Thiên Địa Thông Huyền.

Nhưng theo như chú thích trong ghi chép này, rõ ràng trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền còn một cảnh giới tên là Võ Tiên. Hơn nữa trong thời thượng cổ cũng có không ít người đạt tới cảnh giới này, tỷ như Đạo Tôn của Tam Thanh Điện. Đây có lẽ là một danh hiệu, chỉ khi chân nhân của Đạo môn đạt tới cảnh giới Võ Tiên mới có tư cách xưng là Đạo Tôn.

Còn những cường giả xuất hiện trong ghi chép, cao tăng Thiên La Bảo Tự, các chủ Hoàng Thiên Các, tông chủ Lăng Tiêu Tông, rõ ràng đều cùng cấp bậc với Đạo Tôn. Bọn họ chắc chắn đã đạt tới cảnh giới Võ Tiên.

“Ngươi có biết chuyện gì liên quan tới cảnh giới Võ Tiên hay không?” Sở Hưu hỏi Lục Giang Hà.

Lục Giang Hà hắn nói: “Đương nhiên là biết.”

Nghe Lục Giang Hà nói vậy, Sở Hưu lại sửng sốt: “Ngươi biết? Sao trước nay chưa từng nghe ngươi nói đến?”

Lục Giang Hà khinh thường nói: “Bản tôn không biết cái cảnh giới Võ Tiên gì gì đó, nhưng trên cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền vẫn còn đường, có ngu cũng hiểu chứ?

Ngươi suy nghĩ chút đi, cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền hiện tại có trình độ ra sao? Lúc trước mấy cường giả gọi là Thiên Địa Thông Huyền này còn không chịu nổi một đòn trước mặt giáo chủ.

Môn chủ Thiên Môn năm xưa cũng là cường giả Thiên Địa Thông Huyền, kết quả ra sao? Chẳng phải cũng bị giáo chủ giết như giết gà à?

Giáo chủ trước nay chưa từng nói ngài ấy đã vượt qua cảnh giới Thiên Địa Thông Huyền. Nhưng trong mắt ta, chắc chắn ngài đã sớm vượt qua bước đó.

Còn Ninh Huyền Cơ, hắn có thể giáo chủ ngang cơ với giáo chủ, còn có danh hiệu Tiên Nhân. Thực lực đó của hắn có xứng với cách gọi Võ Tiên không?”

Sở Hưu vỗ đầu một cái, gần đây mình gặp nhiều chuyện quá, bị chấn động quá lớn, ngược lại không thấy rõ như Lục Giang Hà.

Chưa nghe nói tới không có nghĩa là không tồn tại, chỉ có điều người đạt tới cảnh giới này quá ít, điển tịch thượng cổ lại thiếu hụt nên không truyền lại cách gọi cảnh giới này. Chính vì vậy cho dù Ninh Huyền Cơ cùng Độc Cô Duy Ngã đạt tới cảnh giới đó, nhưng có lẽ chính bọn họ cũng không biết cảnh giới của mình gọi là gì.

Sở Hưu cũng không nghiên cứ thêm chuyện này. Y tìm tòi cẩn thận trong cung điện một hồi, thấy không có gì tốt định đi khỏi.

Còn ngay trước lúc này, Huống Tà Nguyệt cũng qua lại bốn phía.

Khác với vẻ cấp bách của những người khác, bọn họ đều vội vàng tìm kiếm cơ duyên trong bí cảnh, e rằng xảy ra vấn đề gì khiến mình không có thu hoạch. Còn Huống Tà Nguyệt lại vô cùng nhàn nhã, chẳng khác nào đang dạo chơi, hết nhìn trái một chút lại nhìn phải một hồi, thậm chí còn thưởng thức cảnh sắc xung quanh, quả thật vô cùng thoải mái.

Lúc này hắn đột nhiên cảm giác được phía trước có động tĩnh, vội vàng đi tới xem xét, chính là năm người Trình Đình Sơn. Bọn họ vừa chửi mắng nhau xong đang định bỏ đi, lúc này còn đang đắn đo nên tự tìm kiếm hay tiếp tục liên thủ.

Đột nhiên thấy Huống Tà Nguyệt đi tới, năm người lập tức biến sắc.

Thần tướng Thiên Môn, cho dù trong cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần cũng coi như cường giả đứng đầu, bọn họ không biết thái độ của đối phương ra sao, rốt cuộc là thiện hay là ác.

Thấy năm người này, khóe miệng Huống Tà Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười nói: “Chư vị, phát hiện ra vật gì tốt à? Nói ra đi. Nếu ta hài lòng, các ngươi có thể đi, nếu ta không hài lòng, ta sẽ giết các ngươi!”