Côn Luân Ma Chủ

Chương 1055. Đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ!




Nguyên nhân rất đơn giản, vừa rồi động thủ với hắn Trương Thừa Trinh không dùng toàn lực, thậm chí không dùng tới bảy phần sức mà hắn đã phải chống cự gian nan như vậy. Chuyện này quá đả kích người ta.

Trong thời gian một năm khi Thiên Sư Phủ phong tỏa sơn môn, Trương Thừa Trinh cực ít khi xuất hiện trong mắt người giang hồ. Đây là lần đầu tiên hắn xuất thủ toàn lực sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan, uy thế quả thật kinh người.

Sở Hưu phất tay, huyết ảnh vô biên bay ra từ cơ thể y, có kiếm khí ngập trời, có tay niết phật ấn, có thi triển lôi pháp đỏ máu, đồng loạt tấn công Trương Thừa Trinh.

Vô số võ thuật biến ảo đánh tới, chuyện này khiến Trương Thừa Trinh nhíu mày.

Bởi vì một huyết ảnh đang thi triển chính lôi pháp của Thiên Sư Phủ nhà hắn.

Mặc dù lôi pháp kia đều được thi triển từ huyết khí, có điều Trương Thừa Trinh dám khẳng định đây tuyệt đối là phương thức sử dụng lôi pháp của riêng Thiên Sư Phủ.

Tay trái Trương Thừa Trinh lấp lóe âm lôi màu đen, tay phải lại là dương lôi rực rỡ ánh sáng.

Lôi là dương, đình thuộc âm.

Đạo về lôi pháp là võ giả cường đại do lực lượng âm dương chính tông của Doanh gia diễn biến ra!

Tiếp đó âm lôi dương lôi hợp nhất trong tay Trương Thừa Trinh. Chỉ trong chớp mắt giữa không trung bừng bừng sấm sét, mây sét vô biên bao phủ sườn nũi. Một tiếng nổ lớn vang lên, không biết bao nhiêu lôi đình trút xuống, như lôi xà múa lượn, uy thế vô cùng kinh khủng.

Đúng lúc này, Tông Huyền vẫn luôn bị Sở Hưu áp chế lập tức kết thành một phật ấn phức tạp. Một luồng phật quang bé nhỏ xuất hiện trong lòng bàn tay hắn.

Chỉ là một điểm hào quang màu vàng nhưng lại diễn hóa thành Vô Lượng Phật Quốc, nhưng trong đó trấn áp toàn bộ phật quốc không phải phật đà mà là một vị Trấn Ngục Minh Vương!

Giới tử tu di, phật pháp vô lượng!

Chỉ trong chớp mắt phật quốc xuyên thủng làn sương máu vô biên, bao phủ lấy người Sở Hưu.

Bất luận Trương Thừa Trinh hay Tông Huyền trước đây đều từng đứng trên đỉnh cao của thế hệ trẻ trong giang hồ.

Mặc dù thời gian vừa qua thanh thế bọn họ dựng lên không cường đại bằng Sở Hưu, nhưng không nghĩa là bọn họ yếu hơn Sở Hưu.

Hai người đều dốc toàn lực xuất thủ, ngay Phương Thất Thiếu cũng lẩm bẩm: “Mẹ nó! Lần này có vẻ Sở huynh chơi hơi lớn rồi. Lã huynh, chúng ta có nên quay lại cứu người không?”

Lã Phụng Tiên nhìn thoáng qua phía dưới rồi lắc đầu nói: “Không cần đâu, tiềm lực của Sở huynh còn mạnh hơn tưởng tượng của ngươi.”

Thời gian vừa qua Lã Phụng Tiên vẫn luôn ở bên cạnh Sở Hưu. Hắn cũng đã chứng kiến thực lực Sở Hưu rốt cuộc mạnh tới mức nào, ngay cường giả như Viên Thiên Phóng cũng bi Sở Hưu đánh ngã.

Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đúng là rất mạnh, chí ít Lã Phụng Tiên hắn không phải đối thủ, nhưng không nghĩa là Sở Hưu không phải đối thủ của bọn họ.

Những ai đi theo bên cạnh Sở Hưu một thời gian dài chắc chắn sẽ vô thức hình thành một loại ảo giác, đó là bất cứ lúc nào, bất luận gặp phiền phức gì, chỉ cần Sở Hưu đến là đều giải quyết được!

Đây không phải chỉ là tín nhiệm, còn là niềm tin mà chiến tích gần như bất bại của Sở Hưu trong thời gian dài gây dựng trong lòng họ.

Còn lúc này trong trận, áp lực lên người Sở Hưu đã đạt tới cực hạn.

Tông Huyền cùng Trương Thừa Trinh có nói là rồng phượng trong chốn người cũng chẳng quá đáng. Bọn họ đều là người đứng đầu trong thế hệ trẻ, đều có thực lực thâm sâu khó lường.

Lúc này hai người xuất thủ toàn lực, áp lực thậm chí còn lớn hơn lúc Sở Hưu đối mặt với Phương Kim Ngô.

Cho nên chỉ trong nháy mắt, Sở Hưu bất kể lực lượng của mình còn chưa khôi phục tới đỉnh cao. Trên Thiên Ma Vũ bùng lên một luồng khí tức huyền ảo, chớp mắt sau cả thiên địa này đều ngưng bặt, ma đao chém ra như coi vùng trời này như một bức tranh, mạnh mẽ xé tan!

Hồng Trần Phiêu Miểu Trảm!

Ma đao cực hạn này chém vỡ Vô Lượng Phật Quốc, lại phá tan mây sét đầy trời. Trên sườn núi thậm chí lưu lại một vết đao khổng lồ dài tới mấy trăm trượng, có vẻ vô cùng kinh khủng.

Còn lúc này thật ra trên sườn núi cách chỗ bọn Sở Hưu giao thủ không xa đã có võ giả các phái tụ tập, bọn họ đứng đó quan chiến.

Thấy ba người Sở Hưu giao chiến, đám người này đều hít một hơi lạnh.

Bọn hắn cũng là cảnh giới Chân Đan, nhưng chứng kiến tiểu bối như Sở Hưu thể hiện ra thực lực như vậy, ai nấy đều có cảm giác mấy năm nay mình sống trong bụng chó.

Chuyện khiến bọn họ kinh hãi nhất là Sở Hưu có thể dùng một địch hai, ngăn cản thế công của Trương Thừa Trinh và Tông Huyền. sau chuyện này e rằng vị trí đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ sẽ thật sự đổi chủ.

Còn lúc này cảm thụ của Sở Hưu cũng không được tốt cho lắm.

Đao pháp như Hồng Trần Phiêu Phiểu Trảm, Sở Hưu chém ra một đao đã tiêu hao cực lớn, thêm đao nữa khéo hắn sẽ bị ép khô.

“Này, hai người các ngươi còn chưa thịt được con rối kiếm kia à? Tiếp nữa ta không chịu nổi đâu.” Sở Hưu hô về phía đỉnh núi.

Lã Phụng Tiên nghe vậy lập tức bộc phát toàn bộ lực lượng bản thân tấn công con rối kiếm. Phương Thất Thiếu nghe vậy lại bĩu môi nói: “Đừng có giục, đây là con rối mà Thiên Hạ Kiếm Tông đặc chế chuyên kiểm tra đệ tử, khác với mấy thứ mà Huyền Vũ Môn làm ra.

Mẹ nó thứ này gian lận! Vật liệu chế tạo con rối này còn có thể hấp thu chân khí. Đổi lại là ngươi lên đây trong thời gian ngắn cũng chẳng giải quyết được.”

Mặc dù nói vậy Phương Thất Thiếu vẫn nắm chắc thời gian tấn công con rối kiếm kia.

Ngay lúc Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền định tiếp tục xuất thủ, một bóng người lại đột nhiên nhảy từ dưới lên, quát lên chói tai: “Sở Hưu! Ta tới đánh với ngươi!”

Bóng người đột nhiên xuất hiện chính là Diệp Thiên Tà. Lúc này tay hắn cầm Huyết Giao Thương, gương mặt mang đầy hưng phấn. Quan trọng nhất là thực lực của hắn, không ngờ đã đạt tới cảnh giới Chân Đan.

Giờ mới qua hơn một ngày, cho dù trước đó tu vi Diệp Thiên Tà đã như nước chảy thành sông nhưng giờ hắn đột phá cảnh giới Chân Đan xong không buồn bế quan ổn định tu vi, chắc chắn Diệp Thiên Tà đã kiếm được lợi lộc gì trong bí cảnh, có thể nói là một trong những người may mắn nhất.

Có điều lúc này thấy Diệp Thiên Tà xuất thủ, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đều cau mày, ánh mắt thoáng hiện vẻ chán ghét.

Bọn họ biết ý đồ của tên Diệp Thiên Tà này là gì.

Đơn giản là thấy lúc này Sở Hưu đã kiệt sức cho nên định nhân cơ hội chiếm lợi mà thôi.

Bọn họ không quan tâm tới danh tiếng, còn Diệp Thiên Tà từ khi bước vào giang hồ tới giờ, thứ hắn quan tâm nhất chính là danh tiếng.

Giờ Sở Hưu vừa giao chiến với Trương Thừa Trinh và Tông Huyền một trận, rõ ràng đang kiệt sức, thực lực đã suy yếu rất lớn.

Lúc này Diệp Thiên Tà ra tay với Sở Hưu, một khi hắn chiến thắng, mặc dù người trong giang hồ không ngu ngốc tới mức cho rằng Diệp Thiên Tà mạnh hơn so với Sở Hưu, Trương Thừa Trinh và Tông Huyền nhưng chí ít hắn cũng có thể kiếm lợi từ chỗ ba người, khiến thanh danh mình trên giang hồ được khuếch đại.

Thủ đoạn này không vẻ vang gì, thậm chí là bỉ ổi. Ít nhất theo Trương Thừa Trinh và Tông Huyền là vậy.

Mặc dù bọn họ không dám nói mình quang minh chính đại gì như cũng khinh thường dùng thủ đoạn này kiếm lấy thanh danh. Cho nên ngay khi Diệp Thiên Tà xuất thủ, bọn họ không hẹn mà cùng ngừng tay.

Sở Hưu đột nhiên cười lạnh một tiếng.

Tên Diệp Thiên Tà này thèm danh tiếng tới phát điên rồi, còn định coi y làm đá kê chân. Hắn vừa bước vào cảnh giới Chân Đan, tâm địa đã bành trướng quá mức rồi à?

Huyết khí vô biên hội tụ, chỉ trong chớp mắt ma khí đỏ máu bùng lên trùng trùng điệp điệp, như một dòng sông đánh xuống, kèm theo đó là tiếng quỷ đói kêu khóc mơ hồ.

Diệp Thiên Tà vừa rồi còn có vẻ dũng mãnh phi thường cầm thương xông tới, chỉ duy trì được không tới một hơi thở đã trực tiếp bị Sở Hưu xuất đao chém bay ra ngoài!