Sở Hưu nghĩ không sai, tâm địa Diệp Thiên Tà bành trướng quá mức, đương nhiên chuyện này cũng do Sở Hưu cả thôi.
Mặc dù thời gian vừa qua Sở Hưu không có xung đột chính diện nào với Diệp Thiên Tà, nhưng do Sở Hưu, Diệp Thiên Tà lại uất mức bằng chết.
Lúc trước trong Đại chiến chính ma ở Bái Nguyệt Giáo, Diệp Thiên Tà dẫu sao cũng đại biểu Tà Cực Tông tới giúp Bái Nguyệt Giáo, kết quả thánh nữ Bái Nguyệt Giáo lại cho rằng hắn còn chẳng bỏ công nhiều bằng một người ngoài như Sở Hưu, còn bị chế nhạo một hồi lâu.
Sau đó tại Cực Bắc Phiêu Tuyết Thành dẫu sao hắn cũng là người nổi danh trên Long Hổ Bảng, kết quả lại bị Bạch Khiếu Thiên vừa bước vào cảnh giới Chân Đan đánh cho vô cùng chật vật.
Dẫn người tới báo thù, kết quả Yến Lưu Băng lại bị người bên Sở Hưu tùy ý đánh bại.
Uất ức bao lâu như vậy, vận may của Diệp Thiên Tà vẫn không tệ, sau khi vào bí cảnh còn nhận được một cơ duyên, khiến hắn bước vào cảnh giới Chân Đan thành công.
Hơn nữa hắn tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, là công pháp hung thú cho nên không như đại đa số các võ giả cần bế quan tĩnh dưỡng sau khi bước vào cảnh giới Chân Đan.
Lúc này thấy Sở Hưu kịch chiến cùng Trương Thừa Trinh và Tông Huyền, lúc bình thường quả thật hắn không dám tới gần.
Nhưng giờ rõ ràng Sở Hưu đã kiệt sức, giờ không ra tay thì còn chờ tới khi nào?
Diệp Thiên Tà tính toán rất tốt, đáng tiếc là hắn quá đề cao mình hay nên nói hắn đánh giá Sở Hưu quá thấp.
Ngay khoảnh khắc Sở Hưu chém ra đao đó, Diệp Thiên Tà lập tức cảm thấy một luồng lực lượng hùng hồn không thể ngăn cản nổi đánh về phía mình.
Luồng lực lượng đó rất mạnh, cho dù hắn dốc hết sức ngăn cản nhưng vẫn bị thế đao đánh bay. Nếu không nhờ hắn tu luyện Huyết Giao Tâm Kinh, cơ thể cực kỳ cường hãn, không khéo dưới đao đó hắn đã trọng thương.
Ánh mắt những người khác nhìn về phía Diệp Thiên Tà cũng mang vẻ trêu ngươi.
Trong thế hệ trẻ, thực lực rõ ràng đã chia thành mấy cấp bậc.
Sở Hưu, Trương Thừa Trinh cùng Tông Huyền đương nhiên đứng trong nhóm đầu tiên.
Diệp Thiên Tà thậm chí không tính là nhóm thứ hai, thế nhưng tên ngu ngốc này còn định khiêu chiến Sở Hưu, rõ ràng là gợi đòn.
Có điều đúng lúc này Phương Thất Thiếu đang kịch chiến cùng con rối kiếm lại đột nhiên hét lớn: “Mẹ nó! Cái gì đây?”
Sau khi hắn dứt lời, một luồng kiếm quang chói mắt bay lên, hàn quang chiếu rọi khắp nơi, khiếp khí tỏa khắp trăm dặm.
Ngay khoảnh khắc này, ánh mắt tất cả mọi người đều bị thu hút. Chỉ thấy trên đỉnh núi, dưới chân Phương Thất Thiếu còn mảnh vỡ của con rối kiếm kia, rõ ràng con rối đã bị Phương Thất Thiếu đánh nát.
Nhưng giữa không trung lại là một thanh trường kiếm lơ lửng, xung quanh tỏa ra kiếm khí lẫm liệt.
Trường kiếm kia như được đúc bằng đồng xanh, toàn thân tỏa ra cảm giác cổ kính thê lương.
Nhưng mũi kiếm lại có màu đỏ tươi như màu máu, đỏ rực như lửa, tỏa ra sát ý lẫm liệt tới cực hạn.
Ngay khi thấy chuôi kiếm này, Phương Thất Thiếu lập tức phản ứng lại, trực tiếp lao về phía thanh trường kiếm. Nhưng hắn còn chưa tới nơi đã bị luồng kiếm ý cường đại đánh bay.
Nhưng đúng lúc này người khác cũng phản ứng lại, quát khẽ: “Là Trảm Xích Long! Trảm Xích Long hạng bảy trên Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ!”
Đây là một thần binh chỉ tồn tại trong truyền thuyết. Nghe nói thời thượng cổ có một hung thú Xích Long làm mưa làm gió khắp nơi, rất nhiều hiệp khách muốn giết chết nó nhưng đều bị nó nuốt vào bụng.
Con gái một đại sư đúc kiếm cũng bất hạnh chết trong miệng Xích Long, cho nên trong cơn nóng giận hắn lấy khí huyết bản thân rèn kiếm, đưa tặng cho một vị hảo hữu, để người này dùng nó giết chết con Xích Long kia.
Khi kiếm đúc thành, đại sư chế kiếm kia cũng tiêu hao hết khí huyết mà chết. Sau đó hảo hữu của vị đại sư này cũng dùng thanh kiếm chém chết Xích Long, sau đó mai táng cùng vị đại sư đúc kiếm này. Từ đó trở đi thanh kiếm không rõ tung tích.
Mọi người vốn tưởng đây chỉ là một truyền thuyết, không ngờ thanh thần binh chỉ tồn tại trong truyền thuyết này lại thật sự xuất hiện trước mắt bọn họ.
Lúc này Phương Thất Thiếu đã hối hận tới phát điên.
Nếu sớm biết trong con rối này còn một thanh thần kiếm xếp trong mười hạng đầu Thiên Hạ Danh Kiếm Phổ, vừa rồi hắn đã lưu thủ, không phá hủy triệt để con rối kiếm này.
Thiên Hạ Kiếm Tông này đang giở trò quỷ gì vậy? Đây không phải con rối cho đệ tử thí luyện à? Cho dù muốn cho người thí luyện thành công một chút thủ đoạn giữ mạng nhưng cũng không đến mức ném thanh thần binh này ra chứ? Đây rốt cuộc là thủ đoạn ẩn giấu hay tuyệt kỹ siêu cường đây?
Trảm Xích Long hiện thế, những võ giả trước đó còn đứng xem hai mắt sáng bừng lên, lao thẳng lên đỉnh núi.
Trước đó bọn họ chỉ đứng xem vì không thấy có thứ gì tốt, tương đương với xem trò hay. Bọn họ không muốn nhúng tay vào tranh đoạt của thế hệ trẻ.
Nhưng giờ thần binh chí bảo xuất thế, bọn họ nào nghĩ được thế hệ trẻ với không trẻ gì nữa. Cho dù là võ giả không dùng kiếm cũng không chịu được sự cám dỗ của thần kiếm hạng bảy trong Danh Kiếm Phổ.
Đám người ùa lên, Phương Thất Thiếu cùng Lã Phụng Tiên cũng không cách nào ngăn cản.
Có điều lưỡi kiếm Trảm Xích Long đột nhiên sáng bừng lên, khiến người xung quanh trong thời gian ngắn không cách nào đắc thủ.
Thần binh có linh, muốn trở thành chủ nhân của thần binh cũng không phải chuyện dễ.
Đang lúc Sở Hưu định lao lên đoạt lấy Trảm Xích Long, một tiếng gầm mang theo ý hận lại vang lên: “Sở Hưu!”
Sở Hưu quay đầu lại, dưới chân núi có hai người leo lên. Một trong số đó gương mặt tái nhợt, thậm chí đã tới mức không còn chút sắc máu nào, chính là Đoàn Thiên Lang trước đó bị Sở Hưu truy sát, vận dụng bí pháp bỏ chạy.
Giờ Đoàn Thiên Lang có dũng khí xuất hiện trước mặt y đương nhiên là vì Bộ Thiên Nam đang đứng bên cạnh.
Nhìn Sở Hưu, Bộ Thiên Nam cười lạnh nói: “Tiểu tử, ngươi to gan thật đấy. Hắn là ngũ long thủ của Thanh Long Hội chúng ta. Ta đã nói thế nào? Ngươi giết hắn, ta sẽ giết ngươi!”
Sở Hưu nhướn mày, tên điên Bộ Thiên Nam cũng tới, chuyện này đúng là khó giải quyết.
Y không thích nhất là giao tiếp với loại điên điên khùng khùng như Bộ Thiên Nam, bởi vì đối phương rõ ràng không e ngại điều gì.
Nhưng đúng lúc này Sở Hưu lại chợt nhìn thấy gì đó, thân hình trực tiếp thối lui về phía sau.
Bộ Thiên Nam cười lạnh nói: “Mấy lão già của nhánh Ẩn Ma các ngươi tới? Trừ Ngụy lão ra đám còn lại chỉ là gà đất chó sành, ta ngại cái quái gì!”
Không phải Sở Hưu phát hiện người của nhánh Ẩn Ma mà là Kiếm Nam Vương - Độc Cô Ly của Kiếm Vương Thành.
Thấy Sở Hưu chạy về phía mình, lông mày Độc Cô Ly lập tức cau lại.
Hắn còn tưởng tên Sở Hưu kia lợi dụng quan hệ giữa y và Phương Thất Thiếu để mình cứu y.
Mặc dù Kiếm Vương Thành không phải loại tông môn Chính đạo cực đoan như Đại Quang Minh Tự, nhưng dẫu sao cũng phân rõ giới hạn với Ma đạo.
Phương Thất Thiếu làm hảo hữu với Sở Hưu thì cũng thôi, Độc Cô Ly không quản được chuyện này. Nhưng muốn Độc Cô Ly cứu Sở Hưu, tên này nằm mơ chắc?
Ngay lúc Độc Cô Ly định mở miệng cự tuyệt, Sở Hưu đột nhiên nói: “Độc Cô tiền bối, làm một giao dịch nhé? Ngươi giúp ta ngăn cản Bộ Thiên Nam, ta tới giúp Phương huynh tranh đoạt Trảm Xích Long. Lã Phụng Tiên Lã huynh cũng sẽ giúp Phương huynh.