Cho nên theo Trảm Xích Long những võ giả xung quanh như lũ cổ trùng được nuôi dưỡng, người giết tới cuối cùng mới có tư cách khống chế nó.
Thế nhưng không ngờ lại xuất hiện một kẻ không làm theo lẽ thường, không đi giết người khác ngược lại tấn công mình. Ngươi không sợ làm tổn thương bản thần kiếm à?
Sở Hưu không ngờ một kiếm linh thôi cũng lắm suy nghĩ như vậy.
Đương nhiên cho dù biết y cũng không quan tâm.
Bất kể kiếm hay binh khí gì khác, khi nằm trong tay võ giả nó mới thật là binh khí.
Binh khí là để dùng, không phải để thờ. Y không phải người của Tàng Kiếm Sơn Trang, không có tật xấu này.
Thấy vậy Thắng Tà Kiếm trong tay Trương Thừa Trinh đã rời vỏ.
Chỉ trong chớp mắt kiếm quang bùng lên, lôi quang rực rỡ.
Kiếm mang như sấm động chín tầng trời chém liền bảy lần, chặt đứt hầu hết mọi con đường tiến lên của Phương Thất Thiếu.
Diệt Tam Liên Thành Tiễn của Độc Cô Duy Ngã năm xưa mạnh mẽ nổi tiếng khắp giang hồ.
Có lẽ do thời gian quá xa xưa, những tông môn khác không nhớ rõ, nhưng lão thiên sư đã kể cho Trương Thừa Trinh chiến tích kinh khủng ngày trước Độc Cô Duy Ngã bắn một mũi tên phá hủy Thiết Hoàng Bảo.
Cho nên Trương Thừa Trinh không ngăn cản mũi tên kia, hắn chỉ chặn đường Phương Thất Thiếu.
Nhưng ngoài dự liệu là biểu cảm trên gương mặt Phương Thất Thiếu lại nghiêm túc dị thường, Kinh Nghê trong tay hắn cũng tỏa ra từng điểm sáng, cũng là bảy điểm rơi xuống, bảy luồng kiếm quang nhìn như không đáng chú ý nhưng lại như xuyên qua thời gian và không gian, đột ngột va chạm với bảy chiêu kiếm của Trương Thừa Trinh.
Chỉ trong chốc lát, cả điểm sáng lẫn ánh sao đều chôn vùi vào hư không, như trước nay chưa từng tồn tại.
Gương mặt luôn bình tĩnh của Trương Thừa Trinh rốt cuộc cũng lộ vẻ kinh ngạc, một lát sau hắn mới mỉm cười lẩm bẩm: “Coi thường ngươi rồi!”
Trương Thừa Trinh thất thủ, hắn không thất thủ trong tay Sở Hưu mà thất thủ trong tay Phương Thất Thiếu. Hắn phạm vào tối kỵ: đánh giá thấp đối phương.
Thật ra với cái biểu hiện đó của Phương Thất Thiếu, ai cũng sẽ đánh giá thấp hắn.
Thậm chí người không hiểu về hắn còn không tưởng tượng nổi, tên này là đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ tuổi của giới kiếm đạo, Kiếm Thủ - Phương Thất Thiếu đây sao? Đúng là nỗi sỉ nhục của kiếm đạo.
Mặc dù Trương Thừa Trinh không đến mức như vậy, không nghĩ tính cách một người đại biểu cho thực lực của hắn, thế nhưng hắn lại vô thức coi nhẹ Phương Thất Thiếu.
Cho nên trước đó lúc hắn giao thủ với Phương Thất Thiếu thậm chí không vận dụng toàn lực, mãi tới khi Sở Hưu xuất hiện hắn mới dốc hết sức ra tay.
Thế nên giờ Trương Thừa Trinh mới biết, mình sai.
Lĩnh ngộ của Phương Thất Thiếu đối với kiếm đạo đã dính tới thời gian và không gian. Bảy kiếm của đối phương đã trực tiếp chặn giết bản nguyên bảy kiếm của Trương Thừa Trinh.
Cắt đứt thế công của Trương Thừa Trinh ngay từ ngọn nguồn!
Trước đó Trương Thừa Trinh không dùng toàn lực, nhưng Phương Thất Thiếu có dùng toàn lực?
Trương Thừa Trinh suy nghĩ cẩn thận lại, nhiều năm như vậy đã nhiều người thấy Trương Thừa Trinh xuất thủ toàn lực, cũng từng thấy Sở Hưu liều mạng với người khác, nhưng có ai từng thấy Phương Thất Thiếu vận dụng toàn lực?
Giả heo ăn thịt hổ cũng không đáng sợ, đáng sợ là có người vốn là hổ lại trời sinh khoác một bộ da heo, không cần giả vờ cũng là lớp ngụy trang tốt nhất!
“Ầm!”
Diệt Tam Liên Thành Tiễn đánh vào Trảm Xích Long, vô số kiếm khí tiêu tán, thậm chí kiếm quang trên Trảm Xích Long cũng ảm đạm đi đôi chút.
Phương Thất Thiếu theo sát phía sau lập tức nắm chặt lấy chuôi kiếm. Trên thanh trường kiếm lập tức bộc phát một sức mạnh kháng cự tới cực hạn, nhưng lại bị Phương Thất Thiếu trực tiếp truyền kiếm khí vào trong, thu phục triệt để.
Cầm được Trảm Xích Long, lúc này Phương Thất Thiếu mới thở phào một hơi, có điều hắn vẫn u oán trách cứ Sở Hưu: “Này, Sở huynh, ngươi có thể cẩn thận chút không? Đây là thần kiếm hạng bảy trong Danh Kiếm Phổ đấy, ngươi đối xử với thần kiếm thế đấy à?”
Sở Hưu lườm hắn một cái, lạnh nhạt nói: “Ngươi nên thỏa mãn đi, cầm được kiếm là tốt lắm rồi, lấy đâu ra lắm yêu cầu như vậy?”
Độc Cô Ly đang kịch chiến với Bộ Thiên Nam, nói chính xác hơn là bị Bộ Thiên Nam áp đảo hoàn toàn, thấy vậy hắn cũng thở phào một hơi.
Không uổng công hắn ngăn cản Bộ Thiên Nam giúp Sở Hưu lâu như vậy, cuối cùng Trảm Xích Long đã rơi vào tay Kiếm Vương Thành.
Có điều giờ Độc Cô Ly mới đột nhiên phản ứng lại, sao hắn phải giúp Sở Hưu ngăn cản Độc Cô Ly? Cứ mặc kệ Sở Hưu, tự mình đi đoạt Trảm Xích Long chẳng cũng được cơ mà?
Nhưng không đợi Độc Cô Ly nói gì, trên đỉnh núi lại vang lên tiếng chấn động kịch liệt, ánh sáng trận đạo yếu ớt bùng lên nhưng lại lập tức tiêu biến.
Đại điện trên đỉnh núi nứt ra hình thành một con đường, bên trong còn vết tích trận pháp mơ hồ.
Phương Thất Thiếu cách đó gần nhất, một khắc sau mọi người mới kịp hiểu chuyện gì đã xảy ra. Hóa ra ngọn núi này đã bị người ta đào rỗng, bên trong lại là một di tích khác!
Chỉ có điều di tích này ẩn giấu quá sâu, sâu tới mức mọi người ở đây cả nửa ngày cũng không phát hiện còn một di tích ẩn giấu như vậy!
Vừa rồi Sở Hưu dùng Diệt Tam Liên Thành Tiễn tấn công Trảm Xích Long, mũi tên va chạm cùng kiếm khí của Trảm Xích Long tạo thành chấn động kịch liệt phá hủy triệt để trận pháp vốn đã tổn hại. Lúc này con đường vào di tích mới lộ ra.
Phương Thất Thiếu suy nghĩ, thân hình lui lại hai bước, không định chiếm tiên cơ.
Thật ra hắn là người rất cẩn thận, gặp thứ không biết thà để người khác đi trước hai bước, mình không giành được đồ tốt cũng không làm chuyện dò đường.
Đúng lúc này xung quanh lại có vài luồng khí tức truyền tới, hơn mười võ giả liên tiếp lên núi.
Trước đó khi Trảm Xích Long rời vỏ, kiếm quang kia đã xông thẳng tới chân trời, cho dù đứng ngoài trăm dặm cũng chứng kiến, đã thu hút rất nhiều võ giả tới đây.
Đương nhiên giờ họ tới cũng đã muộn, thần kiếm đã có chủ.
Người lên núi đại đa số là tông sư võ đạo, còn có ba cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, trong đó một là Ngụy Thư Nhai. Sở Hưu cũng thở phào một hơi, đi về phía Ngụy Thư Nhai.
Hai người còn lại một là Thẩm Bão Trần của Tọa Vong Kiếm Lư, một lại là đại tướng quân Đông Sơn Quân của Bắc Yên, Cuồng Đồ - Bắc Cung Bách Lý.
Bắc Cung Bách Lý là một người trung niên mặc y phục nhà nho màu trắng, khí chất ôn hòa. Người không biết chắc chắn không ngờ số người chết gián tiếp trong tay vị đại tướng quân này e rằng lên tới vài chục vạn.
Hơn nữa Sở Hưu còn chú ý tới trong số người đến còn có hai huynh đệ Giang Đông Tôn thị, Tôn Khải Lễ và Tôn Khải Phàm.
Ánh mắt Sở Hưu không khỏi nhìn sang phía hai người, mang theo chút âm trầm.
Lúc trước y đã chú ý tới, khi Huống Tà Nguyệt đuổi giết y, những người này đều ở bên cạnh, rõ ràng là kẻ dẫn đường.