Côn Luân Ma Chủ

Chương 1059. Mê trận 1




Ngụy Thư Nhai thấy Sở Hưu đi đến, lập tức tới hỏi: “Sao ngươi lại đánh với người ta tới hao hết lực lượng như vậy? Trong bí cảnh này làm vậy không tốt đâu.”

Trong bí cảnh này có nguy cơ rất lớn sẽ gặp phải kẻ địch, tiêu hao hết lực lượng bản thân là chuyện rất nguy hiểm, đây là lời nói kinh nghiệm của Ngụy Thư Nhai.

Sở Hưu cười khổ một tiếng nói: “Ta cũng không muốn, có điều ta gặp Bộ Thiên Nam, nếu không nghĩ cách khéo tên điên này thật sự ra tay giết chết ta.”

Ngụy Thư Nhai khẽ lắc đầu nói: “Có phải ngươi còn chọc phải Huống Tà Nguyệt không?”

Sở Hưu nói: “Lần này không phải ta chọc vào Huống Tà Nguyệt mà là Huống Tà Nguyệt chọc ta. Ngụy lão, ngài thấy Huống Tà Nguyệt à?”

Ngụy Thư Nhai nói: “Ta không gặp Huống Tà Nguyệt, có điều Tần Triều Tiên lại thấy. Hắn tìm ngươi như phát điên vậy, chẳng lẽ ngươi làm Huống Tà Nguyệt trọng thương?”

Sở Hưu vuốt mũi nói: “Không đến mức trọng thương, chỉ là ta lừa hắn một lần thôi.”

Trước đó Sở Hưu dùng một luồng huyết ảnh dẫn Huống Tà Nguyệt đi, có lẽ sau khi lực lượng trong huyết ảnh bị tiêu hao hết nó sẽ bị Huống Tà Nguyệt đuổi kịp, đến lúc đó Huống Tà Nguyệt đương nhiên sẽ biết mình bị chơi xỏ.

Với tính cách của Huống Tà Nguyệt, sau khi biết mình bị chơi xỏ chắc chắn sẽ nổi giận, Sở Hưu cũng không thấy lạ.

Lúc này Ngụy Thư Nhai cũng bó tay.

Thực lực Sở Hưu đúng là tỷ lệ thuận với năng lực gây chuyện của y. Giờ mới tiến vào đây được mấy ngày y đã trêu chọc hai vị cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, hơn nữa cả hai vị này đều không phải loại dễ trêu.

“Thời gian tới ngươi đi theo ta, đừng có chạy loạn.

Tấm biển nhánh Ẩn Ma cũng không nhỏ, nhưng không nghĩa là ai cũng nể mặt nhánh Ẩn Ma.”

Sở Hưu gật nhẹ đầu, thật ra Ngụy Thư Nhai không nói y cũng định làm như vậy.

Thời gian vừa qua có vẻ mình thu hút thù hận quá nhiều, cần khiêm nhượng một chút. Mặc dù có một số thời điểm không cho phép Sở Hưu khiêm nhượng.

Tạm thời không ai đi vào con đường thông vào trong núi, ngược lại mọi người đều đứng một bên quan sát.

Lần này những võ giả tiến vào di tích đều có trình độ tương đối cao, ít nhất cũng là tông sư võ đạo. Cho dù có một số người thực lực hơi yếu nhưng kinh nghiệm cực kỳ phong phú, không như một số võ giả tiểu bối nôn nóng thiếu kiên nhẫn, thấy lợi ích là ào ào như ong vỡ tổ, không quan tâm trong đó rốt cuộc có nguy hiểm gì hay không. Những người ở đây lại vô cùng trầm ổn.

Sở Hưu vừa hồi phục chân khí tiêu hao vừa tiến tới lối vào quan sát, có điều chỉ nhìn một chút thôi Sở Hưu đã nhíu mày, biểu cảm của những người khác cũng vậy.

Lối đi này là một cầu thang sâu không thấy đáy, kéo dài thẳng xuống dưới. Trong lối đi dùng đường vân màu máu khắc họa một số thứ như thật mà không phải thật, có thứ như tranh, có thứ lại như văn tự.

Chuyện khiến người ta cảm giác run sợ nhất là khí tức từ trong đó truyền ra.

Đó là một luồng khí tức xen lẫn cả oán độc, hận ý, tanh máu, giết chóc, đủ loại cảm xúc tiêu cực hợp nhất. Thậm chí nó còn từ từ khơi dậy ác niệm trong lòng mọi người, có vẻ cực kỳ quỷ dị.

Nhưng vấn đề là khí tức này xuất hiện ở chỗ khác còn không có gì lạ, điểm lạ là nó xuất hiện ở đây.

Đây là đâu? Đây là một trong những phân bộ của Thiên Hạ Kiếm Tông tại không gian này, dùng để huấn luyện hay dạy bảo đệ tử. Trên ngọn núi này còn lưu lại con rối kiếm để thử thách các đệ tử, cấp tư cách hành tẩu giang hồ.

Còn khí tức trong lối đi này lại cực kỳ không hợp với Thiên Hạ Kiếm Tông. Nếu nó xuất hiện trong một ma quật có lẽ mọi người đã chẳng thấy lạ.

Đám người liếc mắt nhìn nhau, lần lượt đi vào.

Trong số những người này có người cẩn thận, có người lão luyện thành thục, nhưng không có kẻ hèn nhát thấy cơ duyên trước mặt mà không dám ra tay.

Nhìn vách đá xung quanh, Sở Hưu đột nhiên cảm thấy những văn tự này quen mắt, trong đó còn xen lẫn một số văn tự của tiên dân thượng cổ, giống những văn tự Sở Hưu thấy trong cung điện lần trước. Có điều những văn tự này như thật mà không phải thật, cho dù Lục Giang Hà tinh thông văn tự tiên dân thượng cổ cũng không hiểu, cứ như có người khắc lại những thứ này trong trạng thái điên cuồng, càng nhìn càng khiến người ta rùng mình.

Sở Hưu hạ giọng nghi ngờ nói: “Viết thế này là sao?

Vì sao không phải chúng ta?

Bất công! Bất công! Bất công!

Cùng là kiếp, sao bọn họ là độ kiếp, chúng ta lại là ứng kiếp?

Báo thù! Báo thù! Báo thù!”

Sở Hưu hạ giọng đọc như vậy lập tức khiến người khác chú ý, Ngụy Thư Nhai cùng Độc Cô Ly đều kinh ngạc nhìn Sở Hưu một hồi.

Văn tự tiên dân thượng cổ giờ đã rất ít võ giả biết, chỉ một số đại sư trận đạo hay một số đại sư bói toán mới hay tiếp xúc với những thứ này, mới biết một chút.

Trong số những người ở đây có vài người từng học được một chút văn tự loại này trên sách cổ, nhưng người thật sự có hiểu biết về nó chỉ có hai vị Ngụy Thư Nhai cùng Độc Cô Ly.

Dù sao bọn họ cũng là người lão luyện trên giang hồ, cả tuổi tác lẫn kinh nghiệm đều cao hơn những võ giả tại đây. Hai người vừa tinh thông võ đạo vừa học qua không ít tạp học, văn tự tiên dân thượng cổ này cũng vậy.

Nhưng một người trẻ tuổi như Sở Hưu không ngờ cũng biết, đặc biệt là Sở Hưu luôn tạo cho người khác ấn tượng là kẻ bạo lực chỉ am hiểu giết chóc, không ngờ y còn rất uyên bác.

Càng đi xuống khí tức âm hàn oán độc càng dày đặc, hơn nữa con đường này như không nhìn thấy phần cuối, mọi người dần dần cảm thấy không đúng.

Cho dù ngọn núi này bị đào rỗng giờ mọi người cũng đã đi xuống lòng đất rồi, nhưng lối đi này vẫn như không có điểm cuối.

Đúng lúc này Ngụy Thư Nhai đột nhiên nói: “Chờ chút đã.”

Mọi người đều vô thức nhìn sang phía hắn, Ngụy Thư Nhai trầm giọng nói: “E là chúng ta đã đi vào trận pháp.”

Độc Cô Ly cau mày nói: “Trận pháp? Trận pháp ở trên đã bị phá hỏng, lấy đâu ra trận pháp nữa đây?”

Ngụy Thư Nhai chỉ lên vách tường có viết văn tự xung quanh nói: “Những chữ này là văn tự của tiên dân thượng cổ, bản thân đã có khả năng hấp thu lực lượng thiên địa, lại thêm nơi này tràn đầy oán khí, trải qua vạn năm e rằng đã tạo thành một trận pháp thiên nhiên. Năng lực của trận pháp này thậm chí còn khó giải quyết hơn cả trận pháp do người ta bố trí!”

Nói đến đây lông mày Ngụy Thư Nhai lại cau lại.

Nếu là trận pháp do người bố trí thật ra còn dễ giải quyết.

Phá trận chỉ đơn giản là hai loại thủ đoạn, kỹ thuật và bạo lực.

Những đại sư trận pháp như Bộc Dương Bình của Huyền Vũ Môn kia thường dùng phương pháp kỹ thuật phá giải trận văn, từ đó khai mở trận pháp. Làm vậy không những không thương tổn tới bản thân trận pháp mà còn không bị phản phệ.

Còn cách làm bạo lực lại đơn giản hơn nhiều, trực tiếp dùng lực lượng phá hủy trận văn là được, có điều làm vậy sẽ phải chịu trận pháp phản phệ.

Nhưng giờ trận pháp này lại hình thành tự nhiên giữa thiên địa, vậy phá giải thế nào? Cho dù là đại tông sư trận đạo tới đây cũng chẳng có cách nào.