Lã Phụng Tiên cười cười nói: “Không cần, trong truyền thừa của Lã Ôn Hầu ngày trước không chỉ có Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân cùng Ma Thần Vô Song Kích, còn có một số võ công bí pháp riêng lẻ khác.
Có điều Thủy Vô Tướng nói những thứ này đều do Lã Ôn Hầu nhận được khi xưa, có lẽ được nghiên cứu chơi khi rảnh rỗi.
Sau khi tu luyện Ma Thần Vô Song Kích cùng Cửu Tiêu Luyện Ma Kim Thân tới mức cực hạn, dùng lực hàng phục tất cả, không cần những thứ linh tinh đó, cho nên ta không lãng phí thời gian tu luyện.
Giờ đã có sẵn tinh thần lực, ta chỉ cần tu luyện vài ngày thôi là mấy bí pháp kia sẽ đại thành.”
Phương Thất Thiếu lập tức trợn tròn hai mắt, trực tiếp quay người bỏ đi, không muốn nói chuyện với Lã Phụng Tiên nữa.
May mắn như vậy thật sự quá tổn thương tới lòng tự tôn, đúng là muốn gì được nấy.
Lúc này mọi người xung quanh còn đang tìm kiếm trong lòng đất, có điều không nhận được thứ gì hữu dụng.
Khi Thiên Hạ Kiếm Tông đi khỏi đã dời chín thành của cải trong Thiên Hạ Kiếm Tông đi khỏi. Đương nhiên trên người những ai bị chôn giết ở đây không có thứ gì tốt, chỉ có một số binh khí tùy thân hay bội kiếm gì đó.
Hơn nữa chất lượng những thứ này cũng không tốt, ngẫu nhiên cũng có chút thần binh nhưng do thời gian kiếm linh đã hoàn toàn tiêu tán.
Mặc dù có căn cơ thần binh, nhưng lại không ai lấy.
Mọi người còn chưa quên khung cảnh quỷ dị vừa rồi, mặc dù Sở Hưu nói oán linh kia đã tiêu tán nhưng thứ này dẫu sao cũng nằm tại đây hơn vạn năm, có lẽ đã sớm bị oán khí quấn lấy, lấy về dùng sẽ có điềm xấu.
Cho nên sau khi tìm kiếm không kết quả, mọi người trực tiếp rời khỏi hang động này.
Có điều khi mọi người lên trở lại mặt đất, một chấn động khổng lồ đột nhiên truyền lại. Đám người đồng loạt nhìn theo hướng chấn động, một khắc sau tất cả lập tức lao theo hướng đó.
Mặc kệ thứ gì tạo ra chấn động, nhìn dáng vẻ này chắc chắn bất phàm, khẳng định là có bảo vật xuất thế.
Lúc này cách mọi người hơn trăm dặm là một cung điện hùng vĩ, đại trận phía trước tỏa ra ánh sáng ngập trời, khí thế vô cùng kinh khủng.
Phía trước cung điện, hơn mười võ giả nhíu chặt lông mày đứng đó, có cường giả Chân Hỏa Luyện Thần, cũng có cường giả chân đan.
Vừa rồi bọn họ phát hiện di tích cung điện còn hoàn chỉnh này, muốn khai mở đi vào.
Vốn bọn họ cho rằng đã vạn năm trôi qua, trận pháp chắc chắn đã suy yếu hay hư hỏng, không ngờ trận pháp vẫn còn giữ được lực lượng cường đại như vậy, cho dù bọn họ cưỡng ép phá trận, ánh sáng trận pháp cũng xông thẳng tới tận chân trời. Lần này e rằng toàn bộ mọi người trong bí cảnh đều chứng kiến, bọn họ đã mất tiên cơ.
Hơn nữa do trận pháp kia gây ra chấn động, tấm bảng trên cung điện vốn phủ đầy tro bụi cũng lộ ra hàng chữ bên trong.
Trên bảng ghi ba chữ lớn: “Lăng Tiêu Tông!
Hơn nhữ dưới ba chữ lớn kia còn một hàng chữ nhỏ: “Phân điện Huyễn Hư Lục Cảnh.”
Chưởng giáo Chân Vũ Giáo Lục Trường Lưu vuốt ve chòm râu nói: “Lại là phân điện của Lăng Tiêu Tông, chậc chậc, không biết chúng ta may mắn hay bất hạnh nữa.
Tiếp theo cho dù phá giải được trận pháp tiến vào cũng phải cẩn thận một chút, Lăng Tiêu Tông này không dễ đối phó.”
Trần Thanh Đế khoanh tay đứng một bên nghe vậy kinh ngạc nói: “Lăng Tiêu Tông này là tông môn Ma đạo thượng cổ à?”
Trần Thanh Đế là tán tu, một cặp thiết quyền gây dựng cả Thiên Hạ Minh, tuy uy thế cường đại nhưng về mặt kiến thức lại không bằng người xuất thân đại phái như Lục Trường Lưu.
Lục Trường Lưu tính tình tốt, nghe Trần Thanh Đế hỏi vậy còn giải thích cẩn thận: “Lăng Tiêu Tông không phải tông môn Ma đạo nhưng trong thời thượng cổ họ là đại phái đứng đầu trên giang hồ.
Hơn nữa theo như tin đồn từ thượng cổ truyền lại, Lăng Tiêu Tông làm việc độc ác bá đạo, theo lý tưởng thuận ta thì sống nghịch ta thì chết, thống trị mấy ngàn tông môn. Mặc dù bọn họ không lạm sát người vô tội nhưng cũng chẳng phải người lương thiện gì.
Cho nên thứ Lăng Tiêu Tông lưu lại chắc chắn không cho phép người ngoài nhúng tay vào. Cứ nhìn cái trận pháp bá đạo này là biết, chúng ta chỉ muốn tìm trận nhãn thôi đã khiến cho toàn bộ trận pháp vận chuyển, có thể thấy trong đó còn nhiều thủ đoạn nữa.”
Trần Thanh Đế lại cười hắc hắc nói: “Thuận ta thì sống nghịch ta thì chết ư? Không tệ, Lăng Tiêu Tông này rất không tệ.”
Lục Trường Lưu thở dài một tiếng, bất đắc dĩ lắc đầu, không muốn nói chuyện với kẻ đầu óc có vấn đề như Trần Thanh Đế nữa.
Tà Vương - Thịnh Bắc Hiên tông chủ Tà Cực Tông cũng có mặt, hắn mặc áo đen nụ cười ôn hòa, khí độ phi phàm, rõ ràng không giống một kiêu hùng Ma đạo nổi danh.
“Lục chưởng giáo, giờ trận pháp đã khởi động có lẽ không bao lâu nữa những người khác sẽ chạy tới.
Cho dù trong đó có nguy hiểm gì đi nữa, chúng ta cũng phải mau mau phá vỡ trận pháp này mới được.
Chẳng bằng giờ chúng ta liên thủ, buông xuống mâu thuẫn bè phái cùng ra tay phá vỡ trận pháp. Ngươi thấy sao?”
Lục Trường Lưu chần chừ một chút sau đó gật đầu.
Giang hồ đều cho rằng Chân Vũ Giáo ghét ác như thù, nhất định phải đuổi tận giết tuyệt Côn Luân Ma Giáo, bởi vì năm xưa chính Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ bỏ công bỏ sức giao chiến với Độc Cô Duy Ngã mới khiến toàn bộ giang hồ thoát khỏi cái bóng của Côn Luân Ma Giáo.
Nhưng thực tế Chân Vũ Giáo tôn trọng đạo lý thanh tịnh vô vi chân của Đạo gia, khi đối mặt với võ giả Ma đạo không cố chấp như Thuần Dương Đạo Môn.
Ngày trước Ninh Huyền Cơ ra tay giao chiến với Độc Cô Duy Ngã, chuyện này theo người trong giang hồ là vì đại nghĩa thiên hạ, để trừ ma vệ đạo. Nhưng chỉ những chưởng giáo đời sau như Lục Trường Lưu mới biết nguyên nhân Ninh Huyền Cơ xuất thủ rất đơn giản, không có nhiều lý do như vậy. Đơn thuần là hắn và Độc Cô Duy Ngã đều đã đứng trên đỉnh cao, hai người chắc chắn sẽ có một trận giao chiến.
Chân Vũ Giáo có Ninh Huyền Cơ che chở, căn bản không lo tới Côn Luân Ma Giáo, nhưng bất luận Ninh Huyền Cơ hay Độc Cô Duy Ngã đều đã đứng tại cực hạn của võ đạo thế gian, ai cũng muốn xem xem trên đỉnh cao này có còn quang cảnh khác không.
Cho nên trận chiến này bắt buộc phải có.
Chỉ có điều người trong thiên hạ luôn thích gán đủ loại nhãn hiệu vào người những nhân vật truyền thuyết. Người có thể giao chiến với đại ma đầu tội ác kinh thiên động địa như Độc Cô Duy Ngã chắc chắn là người lòng dạ từ bi bao dung cả thiên hạ. Thậm chí danh hiệu Tiên Nhân của Ninh Huyền Cơ cũng là do người sau thêm vào sau khi hắn giao chiến với Độc Cô Duy Ngã.
Nhưng chỉ một ít người trong giới cao tầng của Chân Vũ Giáo mới biết Ninh Huyền Cơ là người, không phải tiên nhân gì đó.
Bọn họ cũng không nói cho những người khác, căn cứ theo bí điển của Chân Vũ Giáo, khi trước Ninh Huyền Cơ thích nhất là ăn thịt chó. Hơn nữa khi dạy dỗ đệ tử hắn không động thủ đánh đập nhưng lời nói lại cực kỳ nặng nề, mắng chửi tới mức người ta vô cùng hổ thẹn.
Ninh Huyền Cơ trong truyền thuyết có phong thái tiên nhân, đại chiến với đại ma đầu Độc Cô Duy Ngã, thực tế lại là một lão đạo sĩ thích ăn thịt chó, nói năng tục tĩu. Dù là lúc ra tay với Độc Cô Duy Ngã, hắn cũng không vì thứ gọi là đại nghĩa giang hồ. Chuyện này mà kể ra thật sự phá hủy quan niệm mọi người.
Cho nên Chân Vũ Giáo mới phong ấn toàn bộ những điển tịch ghi chép lại hành động tính cách của Ninh Huyền Cơ, chỉ đời chưởng giáo hoặc những người trong giới cao tầng mới được phép đọc.
Thứ người trong giang hồ cần, thậm chí kể cả Chân Vũ Giáo cũng cần, chỉ là một Tiên Nhân - Ninh Huyền Cơ hoàn mỹ không dính chút bụi trần.