Côn Luân Ma Chủ

Chương 1068. Đá phải tấm sắt 1




Hai giới Chính Ma liên thủ phá giải đại trận của Lăng Tiêu Tông, đồng thời lại không ngừng có võ giả khác tới, chuyện này khiến đám người Lục Trường Lưu cực kỳ bất đắc dĩ, tiên cơ đã mất, cho dù bọn họ phá trận nhanh hơn nữa cũng vô dụng.

Đúng lúc này một luồng sáng lướt qua, thân hình Huống Tà Nguyệt đột nhiên xuất hiện tại đây, gặp người liền hỏi: “Các ngươi có thấy tên Sở Hưu kia không?”

Xét theo thực lực, Huống Tà Nguyệt mạnh hơn La Thần Quân một bậc, về cơ trí ứng biến Huống Tà Nguyệt cũng khá hơn La Thần Quân.

Có điều tính cách Huống Tà Nguyệt hỉ nộ vô thường, lúc bình thường năng lực làm việc của hắn đúng là mạnh hơn La Thần Quân.

Nhưng khi hắn nổi điên lên lại chẳng buồn để ý tới bất cứ chuyện gì.

Cũng như hiện giờ, Huống Tà Nguyệt đã lên cơn điên.

Trong mắt hắn, Sở Hưu chẳng qua là con sâu cái kiến tương đối thú vị, đáng để nghiên cứu mà thôi.

Kết quả hắn lại bị hạng sâu kiến như Sở Hưu đùa bỡn, hỏi hắn làm sao nuốt được cơn tức này?

Cho nên nhiệm vụ tìm kiếm chìa khóa mà Quan Tư Vũ giao cho bị Huống Tà Nguyệt vứt sang một bên, cứ gặp ai là hắn lại hỏi có thấy Sở Hưu hay không.

Một lão đạo sĩ của Thuần Dương Đạo Môn hừ lạnh một tiếng nói: “Sở Hưu? Hạng ma đầu này nếu bị ta gặp được chắc chắn không đội trời chung!”

Khi Huống Tà Nguyệt được đám người Trình Đình Sơn dẫn đường cũng nghe nói một số ân oán của Sở Hưu và các đại phái trên giang hồ.

Số võ giả Thuần Dương Đạo Môn chết trong tay y cũng không ít, cho nên lão đạo sĩ này chắc không nói dối.

Hắn lại đưa mắt sang một võ giả cảnh giới Chân Đan của Cao Bình Lục gia hỏi: “Ngươi có gặp tên Sở Hưu kia không?”

Võ giả cảnh giới Chân Đan của Cao Bình Lục gia vội vàng lắc đầu nói: “Chưa từng gặp.”

Ánh mắt Huống Tà Nguyệt lóe lên vẻ lạnh lùng, ép hỏi: “Ngươi có chắc chưa từng gặp không?”

Bị một vị cường giả thực lực cường đại hỉ nộ vô thường nhìn chằm chằm vào như vậy, võ giả Cao Bình Lục gia cũng cực kỳ áp lực.

Hắn cười khổ nói: “Vị đại nhân Thiên Môn này, Lục gia ta đâu có quan hệ gì với Sở Hưu, đâu cần giấu diếm gì thay hắn? Ta thật sự chưa từng gặp.”

Huống Tà Nguyệt chậm rãi gật nhẹ đầu, đi sang một bên khác hỏi Trần Thanh Đế: “Ngươi có gặp tên Sở Hưu kia không?”

Trần Thanh Đế liếc mắt nhìn hắn, lạnh nhạt đáp: “Chưa từng gặp.”

Huống Tà Nguyệt hoài nghi: “Nhưng sao ta nghe nói đồ đệ của ngươi là hảo hữu với tên Sở Hưu kia, có thật ngươi không gặp tên Sở Hưu kia không? Đừng để ta biết ngươi lừa ta, bằng không ta sẽ rất không vui. Ta không vui, sẽ có người phải chết!”

Trần Thanh Đế nghe xong câu này lập tức quay người lại, nhìn thẳng vào Huống Tà Nguyệt lạnh lùng nói: “Thật trùng hợp, ta không vui, cũng có người phải chết!

Ngươi tưởng các ngươi tên là Thiên Môn thì thật sự thành thần tiên trên trời chắc? Đúng là không tự biết lấy mình!”

Tính cách của Trần Thanh Đế đâu chỉ là mạnh mẽ bá đạo? Quả thật không cố kỵ điều gì.

Khi ở Tây Sở, thậm chí ngay Thiên Sư Phủ cũng không quản được Trần Thanh Đế, Bái Nguyệt Giáo cũng chưa từng tới gây sự với Trần Thanh Đế.

Lúc này cho dù đối mặt với thần tướng của Thiên Môn, Trần Thanh Đế cũng không hề nhượng bộ.

Khóe miệng Huống Tà Nguyệt nhếch lên thành một nụ cười nguy hiểm: “Tốt, tốt lắm!

Bao năm rồi không đặt chân vào giang hồ, xem ra người trong giang hồ đã quên mất uy nghiêm của Thiên Môn ta.

Tên rác rưởi Trường Lâm Quận kia, mấy chục năm nay hắn chạy qua chạy lại trên giang hồ, làm mất hết thể diện của Thiên Môn ta rồi!”

Quanh người Huống Tà Nguyệt nổi lên từng ánh trăng, xen lẫn sát ý dữ tợn.

Hắn nhìn chằm chằm vào Trần Thanh Đế lạnh lùng nói: “Xúc phạm uy nghiêm của Thiên Môn ta, ngươi có biết tội của mình không?”

Mọi người ở đây đều nhìn về phía Huống Tà Nguyệt, bất luận Lục Trường Lưu của Chính đạo hay Trình Bất Húy của Ma đạo đều nhíu mày, ánh mắt lóe lên vẻ căm ghét.

Thân là võ giả, bản thân bất khuất, ý chí cũng bất khuất, có ai muốn có kẻ cưỡi lên đầu mình?

Cho dù là đế vương của ba nước đương thời cũng chỉ có người do triều đình bồi dưỡng mới quỳ lại bọn họ, những người còn lại cùng lắm là hành lễ mà thôi.

Trong giang hồ đúng là có phân chia giai cấp, chủ yếu là mạnh được yếu thua nhưng mọi người vẫn lưu lại thể diện cho nhau.

Đại Quang Minh Tự là một trong những thế lực đứng đầu Chính đạo. Đệ tử Đại Quang Minh Tự ra ngoài được người khác gọi là đại sư, bọn họ cũng sẽ đáp lễ.

Kể cả Bái Nguyệt Giáo hiện giờ đã trở thành đại phái đệ nhất Ma đạo, nhưng đệ tử Tà Cực Tông cũng chỉ nịnh bợ Bái Nguyệt Giáo chứ không khúm núm coi mình như nô tài.

Nhưng giờ thái độ này của Thiên Môn lại hoàn toàn khác với bọn họ, quả thật coi những người giang hồ khác như con sâu cái kiến.

Vài câu nói trên khóe miệng đã muốn người ta nhận tội, đừng nói Trần Thanh Đế không chịu được, đổi lại là người khác cũng không chịu được.

Quả nhiên vừa nghe xong câu này, gương mặt Trần Thanh Đế lập tức nở một nụ cười. Một khắc sau nụ cười đó đã biến thành một tràng cười dài!

“Ha ha ha! Trong thiên hạ này kẻ có thể bắt Trần Thanh Đế ta nhận tội còn chưa ra đời đâu!

Một lũ khốn trên Côn Luân Sơn chơi trò thần thần bí bí, không biết đang nghiên cứu cái thứ quái quỷ gì mà cũng dám phách lối trước mặt ta như vậy?

Chết đi!”

Dứt lời không ngờ Trần Thanh Đế lại trực tiếp ra tay trước. Hắn đấm ra một quyền mà khiến khí tức cả thiên địa đều đột ngột ngưng bặt. Một khắc sau tiếng nổ mới ầm ầm vang lên, tất cả mọi lực lượng xung quanh đều như bị một quyền này của Trần Thanh Đế hút sạch. Trong mắt mọi người xung quanh đã không còn gì khác, chỉ còn một quyền bá đạo tuyệt luân của Trần Thanh Đế.

Trong số những người ở đây không có võ giả Tây Sở, có điều bọn họ cũng biết được đôi chút về Trần Thanh Đế.

Rõ ràng không thể coi vị này như võ giả cảnh giới Chân Đan thông thường được, có võ giả cảnh giới Chân Đan nào có thể đánh một quyền làm trọng thương cả cường giả Chân Hỏa Luyện Thần?

Người của Thiên Môn không biết năng lực của Trần Thanh Đế, nhưng chỉ bằng một quyền này mọi người ở đây trừ Lục Trường Lưu cùng Trình Bất Húy ra, những người khác cũng không chắc tiếp được.

Còn lúc này dưới một quyền của Trần Thanh Đế, Huống Tà Nguyệt lúc trước còn vô cùng kiêu ngạo lúc này lại lập tức biến sắc.

Thế quyền mạnh mẽ như vậy, ý quyền kinh khủng nhường này, đây là cảnh giới Chân Đan ư?

Huống Tà Nguyệt chợt vươn tay, ánh sáng trên bầu trời như hội tụ trong tay hắn, hóa thành một ánh trăng sáng rực rỡ chói mắt.

Giơ tay hái trăng!

Cánh tay như cầm một vầng trăng sáng, Huống Tà Nguyệt trực tiếp chém thẳng xuống người Trần Thanh Đế. Xung quanh nhát chém từng ánh trăng tỏa ra, luồng chấn động đó khiến sắc mặt cả Trình Bất Húy lẫn Lục Trường Lưu cùng thay đổi.

Thần tướng Thiên Môn quả nhiên không dễ đối phó.

Thực lực Huống Tà Nguyệt này thậm chí đủ đứng trong mười hạng đầu Phong Vân Bảng. Hơn nữa trong Thiên Môn còn có tám người khác giống hắn. Thực lực như vậy không tính đệ tử khác, chỉ tính chiến lực đỉnh cao e rằng khắp giang hồ không tìm được thế lực nào so sánh được với Thiên Môn.