Côn Luân Ma Chủ

Chương 1079. Đồng quy vu tận!




Nhưng lúc này Tịnh Thiền Trí Tàng lại bất đắc dĩ hạ giọng niệm một tiếng phật hiệu. Không ngờ Thất Bảo Lưu Ly Trượng của hắn lại tỏa ra ánh sáng thất sắc, dung nhập vào Thiên Thủ Như Lai.

Thiên Thủ Như Lai trong làn mưa máu vốn đã không còn phật quang, không ngờ lại tỏa ra ánh hào quang bảy màu, phật uy bừng bừng!

Hiến tế khí linh? Ý tưởng hay lắm. Có điều ngươi tưởng chỉ mình ngươi có thần binh hay sao?

Sắc mặt Sở Hưu đã trắng bệch như tờ giấy, y cắm Thiên Ma Vũ trên tay xuống đất. Chỉ trong chốc lát trên Thiên Ma Vũ vang lên tiếng quỷ đói kêu khóc. Đương nhiên lần này là khí linh Ngạ Quỷ Đạo kêu khóc thật.

Một khắc sau một luồng khí tức cuồng bạo quỷ dị bị rút ra khỏi Thiên Ma Vũ, truyền vào trận pháp dưới chân bọn họ.

Trong tích tắc, như lửa chạm vào đầu, toàn bộ trận pháp không gian lập tức sôi trào, khí tức quỷ dị giao hòa cùng mưa máu trên bầu trời, phá hủy tất cả, khiến mọi thứ sụp đổ!

Thân đứng ở chính giữa, Sở Hưu nhìn Tịnh Thiền Trí Tàng, giọng nói như vang lên từ địa ngục, cực kỳ âm trầm, cực kỳ khó nắm bắt.

Chết đi!

Một khắc sau, Thiên Thủ Như Lai ầm ầm sụp đổ, phật quang quanh người Tịnh Thiền Trí Tàng vụt tắt. Hắn khoát tay, không ngờ lại phát hiện thân thể của mình cũng đang sụp đổ như Thiên Thủ Như Lai kia.

Nhưng lúc này hắn không hề hoảng sợ, không hề phẫn nộ, ánh mắt chỉ mang vẻ không cam lòng.

Vốn Tịnh Thiền Trí Tàng đã tính toán hết tất cả, giết Sở Hưu, dùng bản thân dập tắt lửa giận của nhánh Ẩn Ma. Nhưng giờ bản thân mình lại chết trong tay Sở Hưu, Tu Bồ Đề Thiền Viện chắc chắn sẽ gặp phiền toái.

Thậm chí tới trước lúc chết lão tăng này vẫn nhớ về tông môn, cuối cùng mới trận pháp sụp đổ, hóa thành tro bụi tan theo làn gió.

Điều duy nhất khiến hắn an tâm là bản thân tuy phải chết nhưng Sở Hưu cũng chẳng sống được. Tương lai Tu Bồ Đề Thiền Viện có thể bảo tồn.

Liên tục vận dụng nhiều bí pháp liều mạng như vậy, quan trọng nhất là cuối cùng uy lực thiêu đốt khí linh bị y trực tiếp truyền vào trận pháp bên dưới mới có thể tạo thành tác dụng trên dưới giáp công, giết chết Tịnh Thiền Trí Tàng.

Nhưng trận pháp vốn đã hỏng một phần do hai người giao thủ, lúc này đã hoàn toàn không chịu nổi, bắt đầu sụp đổ quy mô lớn.

Đứng sâu trong trận pháp, Sở Hưu bước lên phía trước một bước, nhưng dưới chân hắn lại bắt đầu sụp đổ như Tịnh Thiền Trí Tàng.

Chỉ có điều điểm khác biệt là Tịnh Thiền Trí Tàng bị Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú giết chết, còn Sở Hưu lại không chịu nổi phản phệ này, cơ thể của y thật ra đã sớm mất đi sức sống, tiêu tán như tro bụi.

Ngụy Thư Nhai điên cuồng tấn công Bộ Thiên Nam, nhưng một khắc sau một tiếng nổ lớn vang lên, trận pháp sụp đổ triệt để, thân hình Sở Hưu cũng không còn tro cốt gì giữa vụ nổ trận pháp đó.

Mọi người ở đây đều ngừng tay, đề phòng trận pháp xung kích.

Một lát sau, mọi người nhìn vào giữa sân, lúc này giữa sân đã là một mảng hỗn độn, trận pháp do Lăng Tiêu Tông bày ra đã hoàn toàn sụp đổ.

Nhưng trừ những thứ này ra, giữa vụ nổ trận pháp không còn thấy bất cứ thi hài nào. Bất luận Sở Hưu hay Tịnh Thiền Trí Tàng đều như tan thành tro bụi.

Chính giữa trận pháp chỉ còn lại hai thứ, một là Thất Bảo Lưu Ly Trượng đã mất đi hào quang bảy màu, bên trên còn một vết đao lớn.

Một bên khác là Thiên Ma Vũ đã mất đi tất cả ma khí và linh tính, bị cắt thành hai đoạn.

Mọi người ở đây đều chìm vào trầm mặc và ngây dại ngắn ngủi, ngay chính bọn họ cũng không chấp nhận được kết cục như vậy.

Tịnh Thiền Trí Tàng đã chết? Một tăng nhân khổ hạnh cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần của Tu Bồ Đề Thiền Viện, trải qua vô số kiếp nạn cả thân thể và ý chí đều đã rèn luyện tới mức đỉnh cao, vẫn giữ được chiến lực mạnh nhất; khi đối mặt với một võ giả cảnh giới Chân Đan không ngờ lại bị đối phương đồng quy vu tận?

Đặc biệt là chiêu thức Thiên Địa Giao Chinh Ma Đỗng Thiên Khốc Đại Bi Chú cuối cùng của Sở Hưu, công pháp quỷ dị này thậm chí khiến cường giả như Hư Vân và Doanh Tam Thư sinh lòng cảnh giác

Môn công pháp quỷ dị như vậy đã không phải con người có thể đánh ra được, gần như tà thuật.

Người cũng không thể chấp nhận được kết quả này là Lã Phụng Tiên và Mai Khinh Liên.

Trong ấn tượng của bọn họ, đừng nói tới chuyện Sở Hưu chết, y gần như bất bại. Bất cứ chuyện khó khăn đến đâu đặt trước mặt Sở Hưu, y đều có thể giải quyết. Thế nhưng giờ y đã chết, không thể nào? Tuyệt đối không thể nào!

Ánh mắt Lã Phụng Tiên nhìn sang những người vừa ra tay ngăn cản bỏ đá xuống giếng Huống Tà Nguyệt, Tôn Tổ Xương, Bộ Thiên Nam, Trường Vân Tử, ánh mắt đã mang theo sát ý dữ tợn.

Lúc trước Sở Hưu có thể đích thân tới Việt Nữ Cung cứu hắn, thậm chí giúp hắn trút giận diệt Việt Nữ Cung.

Giờ hắn cũng có thể vì Sở Hưu giết sạch những kẻ này báo thù cho Sở Hưu, chỉ cần cho hắn thời gian!

Không ai thấy sát ý trong mắt Lã Phụng Tiên, cũng không ai để ý. Thế nhưng không ai có thể xem nhẹ sát khí trong mắt Ngụy Thư Nhai.

Nhìn những người xung quanh, Ngụy Thư Nhai gằn một câu từ tận kẽ răng: “Được được được! Chư vị làm tốt lắm, mối thù hôm nay tương lai chậm rãi tính!”

Nhiều năm như vậy, trừ ngày Cửu Thiên Sơn Ngũ Đại Thiên Ma bị hủy diệt, Ngụy Thư Nhai đã rất ít khi bi thương và phẫn nộ như vậy.

Hắn đã bỏ quá nhiều tâm huyết lên người Sở Hưu, thậm chí ngay những người trẻ tuổi theo phe mình trong nhánh Ẩn Ma cũng được hắn đưa tới cho Sở Hưu.

Mặc dù Sở Hưu không phải đệ tử của hắn nhưng theo Ngụy Thư Nhai Sở Hưu lại là người nối nghiệp của hắn, thậm chí còn thân cận hơn so với đệ tử. Cho nên dù Sở Hưu giết Viên Thiên Phóng, Ngụy Thư Nhai cũng không tỏ thái độ khó chịu gì.

Hơn nữa nói xa hơn, Sở Hưu đích thực là hy vọng của nhánh Ẩn Ma bọn họ.

Toàn bộ nhánh Ẩn Ma giờ đã âm u đầy tử khí, cho dù trong thế hệ trẻ tuổi cũng không có ai xuất sắc, chỉ mình Sở Hưu chống đỡ thể diện.

Thậm chí Ngụy Thư Nhai đã nghĩ kỹ, sau khi nâng đỡ Sở Hưu lên tới cảnh giới Chân Hỏa Luyện Thần, chờ tới khi y thật sự trở thành một trong số những người chấp chưởng của nhánh Ẩn Ma, bản thân cũng có thể an tâm về hưu.

Thế nhưng giờ Sở Hưu đã chết, còn chết khó hiểu như vậy, thậm chí nguyên nhân bị giết cũng không biết, đã đồng quy vu tận với hòa thượng Tu Bồ Đề Thiền Viện.

Đám người Tôn Tổ Xương toàn thân mất tự nhiên, có điều lại chẳng mấy lo lắng.

Người giết Sở Hưu không phải bọn họ, nhánh Ẩn Ma muốn gây sự cũng phải tới Tu Bồ Đề Thiền Viện gây sự trước.

Quan trọng nhất là bao nhiêu người xuất thủ như vậy, nhánh Ẩn Ma ngươi lại không phải Bái Nguyệt Giáo, có thực lực tới gây sự với nhiều người như vậy ư? Đặc biệt trong chuyện này còn có người của Thiên Môn.

Trong số mọi người ở đây, người duy nhất thổn thức chính là đám người Trương Thừa Trinh, Tông Huyền.

Bọn họ không phải kẻ thù sinh tử với Sở Hưu, nhưng cùng là võ giả kiệt xuất nhất trong thế hệ trẻ tuổi, là đối thủ tương lai của nhau.

Nhưng giờ Sở Hưu liều mình chết chung với Tịnh Thiền Trí Tàng, đã vượt xa bọn họ. Từ nay về sau Sở Hưu đã ngồi vững danh hiệu đệ nhất nhân trong thế hệ trẻ, hơn nữa bọn họ vĩnh viễn không còn cơ hội vượt qua.

Lúc này Phương Thất Thiếu cũng ôm kiếm ngơ ngác nhìn chính giữa nơi này, miệng còn lẩm bẩm: “Không thể nào, không thể nào! Sao tên Sở Hưu kia lại chết được? Hắn tính toán nhiều như vậy, còn giảo hoạt hơn bất cứ ai, ai chết được chứ hắn sao chết được.”

Độc Cô Ly đứng bên cạnh Phương Thất Thiếu lạnh nhạt nói: “Không có gì là không thể, đây mới thật là giang hồ.

Một khắc trước ngươi còn đứng trên đỉnh vinh quang vô hạn, vạn người kính ngưỡng. Nhưng một khắc sau có thể ngươi đã thành một nắm cát vàng, chỉ còn tồn tại trong lời kể.”

Phương Thất Thiếu nhếch miệng muốn cười nhưng lại không cười nổi.

Vừa rồi hắn đứng cách hàng rào trận pháp nhờ Độc Cô Ly giúp đỡ, nhưng Độc Cô Ly lại vờ như không nghe thấy.

Giờ hắn cũng không hỏi Độc Cô Ly vì sao không xuất thủ, vì hắn đã biết đáp án.

Nhưng cho dù trơ mắt nhìn Sở Hưu tan thành tro bụi ngay trước mắt mình, Phương Thất Thiếu cũng không tin Sở Hưu đã chết!