Côn Luân Ma Chủ

Chương 1091. Kỹ xảo nịnh bợ




Diệp Tiêu không phải kẻ ngu ngốc, vị tiền bối chỉ còn lại nguyên thần này bị vây trong một hạt châu nhỏ nhưng vẫn giữ được nguyên thần. Thực lực như vậy chắc chắn chỉ những cường giả trong truyền thuyết mới có thể làm được.

Hơn nữa đối phương tiện tay lấy ra vài bộ công pháp cũng vượt xa công pháp của Diệp gia bọn họ, rõ ràng lai lịch bất phàm.

Hắn không dám nghe ngóng thân phận Sở Hưu, nhưng lúc này lại không nhịn được lên tiếng thăm dò.

Sở Hưu cười một tiếng quái dị nói: “Có một chút không giống. Nếu giờ ta xuất hiện trước mặt bọn họ, có kẻ hận ta, có kẻ sợ ta, cũng có kẻ muốn giết ta lần nữa. Người thật sự mời ta tới e rằng không có mấy.”

Diệp Tiêu rụt cổ, chẳng lẽ vị tiền bối này là ma đầu kinh thế trong truyền thuyết hay sao?

Có điều hắn cũng chẳng lo nghĩ nhiều về chuyện này. Bất kể vị tiền bối này có phải ma đầu hay không, chỉ cần hắn chịu cho mình lực lượng, mình sẽ đi theo hắn tới cùng.

Sau khi nếm thử lợi ích và tôn nghiêm của lực lượng, Diệp Tiêu đã không thể buông tay.

Lúc này Tôn Trường Minh của Giang Đông Tôn thị đi tới, thấy người của Diệp gia bèn mỉm cười chào hỏi: “Hóa ra là huynh đệ của Diệp gia, người xa tới là khách, vào ngồi đi.”

Thấy Tôn Trường Minh đích thân tới chào hỏi, đám người Diệp Đình được sủng ái tới kinh ngạc, vội vàng nịnh nọt Tôn Trường Minh.

Sau khi những tuấn kiệt trên Long Hổ Bảng như Sở Hưu liên tiếp bước vào cảnh giới Chân Đan, toàn bộ Long Hổ Bảng đã đổi một nhóm khác.

Trước đó Tôn Trường Minh rất không đáng chú ý, nhưng trong nhóm người mới này hắn cũng không tệ.

Lúc này Tôn Trường Minh đã lên tới cảnh giới Thiên Nhân Hợp Nhất, cũng leo tới hạng mười trên Long Hổ Bảng. Ít nhất trong mắt đám người Diệp gia, hắn đã là tuấn kiệt hiếm có.

Đương nhiên trong mắt những người khác trên giang hồ, Long Hổ Bảng lần này không có ai nổi bật, kém xa đám yêu nghiệt như lứa Sở Hưu.

Lúc này Sở Hưu lại nói nhỏ trong đầu Diệp Tiêu: “Lên đi, nói chút lời hay phụ họa Tôn Trường Minh này để hắn có hảo cảm với ngươi. Ít nhất cũng phải khiến hắn có ấn tượng sâu sắc về ngươi.”

Diệp Tiêu sửng sốt cười khổ nói: “Tiền bối, cái này ta không làm được. Ta đâu có biết làm sao khen tặng lấy lòng người khác?”

Lần này không phải Diệp Tiêu muốn từ chối, tính khí hắn bướng bỉnh quật cười, nếu hắn chịu cúi đầu nịnh bợ không chừng đã thành một trong số chó săn của Diệp Đình, đâu có thê thảm như lúc trước?

Sở Hưu lạnh nhạt đáp: “Ta không bảo ngươi khen tặng lấy lòng, chỉ bảo ngươi phụ họa với đối phương. Ngược lại là khác, ngươi không thể giống đám người Diệp Đình khúm na khúm núm. Thái độ của ngươi không được kiêu ngạo cũng không được tự ti.

Ngươi hiểu hay không cũng không sao, ta biết tính cách tên Tôn Trường Minh này, ngươi cứ làm theo lời ta nói là được.

Người này có chút thực lực, của có chút thủ đoạn nhưng tính cách tự cao tự ngạo, không tự biết lấy mình, cho rằng mình không thua gì kẻ khác.

Nói đơn giản hơn, dã tâm của người như vậy không tương xứng với thực lực cùng thủ đoạn của hắn.

Ngươi muốn hắn có ấn tượng tốt, vậy chỉ cần làm theo cách tán đồng với hắn là được. Đi tới đi, ta sẽ dạy ngươi phải làm thế nào.”

Về phương diện suy xét lòng người, Sở Hưu chưa từng thua kém ai.

Mặc dù y mới chỉ tiếp xúc với Tôn Trường Minh vài lần, nhiều thứ chỉ nghe được, nhưng y cũng đoán được tính cách của Tôn Trường Minh này.

Lúc này Tôn Trường Minh đứng đó được đám người Diệp Đình nịnh bợ tới phát buồn nôn, đã hơi mệt mỏi.

Hắn là đệ tử trẻ kiệt xuất của Giang Đông Tôn thị, có lời nịnh bợ nào chưa từng nghe? Đám người này đã khiến hắn cảm thấy không ưa.

Chẳng qua hắn biết Diệp gia là gia tộc phụ thuộc của Giang Đông Tôn thị bọn họ, hàng năm cung cấp khoáng thạch cho họ với giá rất thấp. Cho nên hắn thân là người thừa kế giáo chủ tương lai cũng phải ra vẻ chiêu hiền đãi sĩ, khiến đối phương thần phục mình mới được.

Đúng lúc này Tôn Trường Minh lại phát hiện trong số đệ tử Diệp gia có một người trẻ tuổi không tới nói những lời nịnh bợ ghê tởm như những kẻ khác, ngược lại ôm thanh trường kiếm đứng một chỗ nhìn Tôn Trường Minh, ánh mắt đầy vẻ sùng kính.

So sánh như vậy khiến Tôn Trường Minh nảy sinh chút hứng thú với người trẻ tuổi này. Hắn nhìn Diệp Tiêu hỏi: “Vị này là?”

Đám người Diệp Đình sửng sốt, không biết vì sao Tôn Trường Minh đột nhiên hỏi Diệp Tiêu.

Không đợi bọn họ trả lời, Diệp Tiêu đã đáp: “Tại hạ Diệp Tiêu, là đệ tử Diệp gia. Từng nghe đại danh Tôn công tử, hôm nay gặp mặt quả nhiên hữu danh vô thực.”

Vừa nghe lời này, đám người Diệp Đình sắc mặt tái xanh, thế nào là hữu danh vô thực? Tên này muốn hại chết bọn họ, hại chết Diệp gia hay sao?

Nhưng Tôn Trường Minh lại không nổi nóng, người lại có vẻ càng hứng thú hỏi thêm: “Ngươi nói thử xem, rốt cuộc bản công tử hữu danh vô thực ra sao?”

Diệp Tiêu trầm giọng nói: “Người trong giang hồ đều nói tuấn kiệt Long Hổ Bảng lần này không bằng lần trước. Lúc trước ta cũng nghĩ vậy, nhưng giờ gặp Tôn công tử ta mới phát hiện mình đã sai.

Thế nhân đều nói anh hùng tạo thời thế, nhưng trong mắt ta là thời thế mới tạo nên anh hùng.

Khi tuấn kiệt Long Hổ Bảng lần trước khuấy đảo phong vân trên giang hồ, Tôn công tử lại gặp khó khăn với quy củ gia tộc, buộc phải nhẫn nhịn, không bắt kịp nhịp thủy triều của giang hồ nên mới chậm hơn những người khác một bước.

Nhưng tuy trong thế yếu như vậy nhưng Tôn công tử vẫn có thể bơi ngược dòng lên, trở thành người trong mười hạng đầu Long Hổ Bảng, hỏi người ta sao không kính nể được đây?

Cho nên theo tại hạ thấy, Tôn công tử đúng là hữu danh vô thực. Bởi vì người trong giang hồ đều quá coi thường Tôn công tử ngài!”

Tôn Trường Minh nghe xong lời này lập tức cười ha hả: “Không tệ không tệ, không ngờ Diệp gia các ngươi cũng có người biết nói năng đấy.

Chẳng qua dẫu mọi việc là vậy nhưng bản công tử cũng không thấy uất ức gì. Dù sao cách làm việc của gia tộc vốn như vậy, chú trọng vào ổn định.

Không nhịn trong chuyện nhỏ sẽ làm loạn chuyện lớn. Tiếng tăm một mình bản công tử có là gì so với cả gia tộc!”

Diệp Tiêu nói lời này vừa vặn động tới trong lòng hắn.

Tôn Trường Minh biết thực lực mình không bằng Trương Thừa Trinh, không bằng Tông Huyền, không bằng Phương Thất Thiếu, càng không bằng Sở Hưu.

Nhưng khi bọn họ dương danh trên giang hồ, tham gia Phù Ngọc Sơn Đại chiến chính ma, tham gia tranh đoạt trong Tiểu Phàm Thiên, trải qua đủ loại cơ duyên, mình đang ở đâu?

Hắn bị gia tộc cưỡng ép không cho dính líu vào mấy chuyện lung tung kia, chỉ được tu luyện trong gia tộc.

Cho nên Tôn Trường Minh vẫn luôn cảm thấy nếu không phải vì mệnh lệnh của gia tộc, hắn cũng có thể sánh vai cùng đám người Sở Hưu.

Chỉ tiếc trên đời này không có chữ nếu. Dù sao trong mắt phần lớn người trong giang hồ, những võ giả trên Long Hổ Bảng lần này như Tôn Trường Minh không cách nào so sánh với những người lần trước.

Giờ Diệp Tiêu nói ra những lời trong lòng hắn, khiến Tôn Trường Minh cực kỳ đắc ý, cũng thấy Diệp Tiêu càng thêm thuận mắt.

Chí ít những lời Diệp Tiêu nói cùng thái độ không kiêu ngạo không tự ti của hắn còn giống lời nói thật, chứ không như mấy lời nịnh bợ ghê tởm của đám người Diệp Đình.

“Được rồi, các ngươi đừng đứng đây nữa, đi vào chờ tiệc mừng thọ bắt đầu thôi.”

Nói xong Tôn Trường Minh thậm chí đích thân dẫn Diệp Tiêu vào trong sảnh. Đãi ngộ này khiến đám người Diệp Đình trợn tròn hai mắt, đồng thời ghen tị không thôi.

Phải biết cho dù gia chủ Diệp Khôn của Diệp gia có tới đây cũng không được đối đãi như vậy.